Q3 - Uy trấn Bác Gian - Chương 1

1.6K 63 5
                                    

Nhắc đến chuyện thông đồng với Ly vương, cũng không phải không có khả năng ấy. Phượng Minh thoáng do dự, quay sang hỏi Diệu Quang: "Công chúa có từng nghe về Tào Tháo?"

"Tào Tháo?" Nàng tất nhiên chưa từng nghe qua.

"Tào Tháo có một câu vô cùng nổi tiếng, nói rằng – thà để ta phụ lòng người trong thiên hạ, cũng không thể để người trong thiên hạ phụ ta."

"Thà để ta phụ lòng người trong thiên hạ, cũng không thể để người trong thiên hạ phụ ta?"

"Phải, hắn là một kẻ kiêu hùng tàn nhẫn, cả một đời làm không ít chuyện phụ thế nhân. Dù kiến lập cả một đại nghiệp, nhưng lại bị hậu thế thoá mạ phỉ báng. Suy nghĩ của ta, lại trái ngược với hắn." Phượng Minh chân thành nói: "Nếu ta không tín nhiệm công chúa, cả cuộc đời nàng có thể sẽ bị huỷ trong tay ta; nếu ta tín nhiệm công chúa, e rằng sẽ bị công chúa và Ly Vương thông đồng ám hại. Cân nhắc hai bên, ta thà nguyện bị công chúa phụ, cũng không muốn phụ công chúa."

Diệu Quang như bị phủ đầu, cả người chấn động.

Trong lòng dậy sóng, tức thì choáng váng đứng lên.

Vốn tưởng Minh Vương anh tuấn tiêu sái, thân mang tuyệt học, nhưng bản tính lại đơn thuần si ngốc, hôm qua mới dụ một chút đã khiến hắn mắc mưu, Diệu Quang không khỏi khinh thường đôi chút. Chẳng ngờ Minh Vương lại có một triết lý đãi người khác biệt, khí phách thâm sâu cao rộng, liều mình vì người chỉ cầu nhân nghĩa thấu tình, làm sao không khiến người người tán tụng ngợi khen?

Ánh nước trong mắt nàng dao động rung rung, rồi như bỗng phát hiện mình thất lễ, vội vàng quay đầu che giấu: "Ân đức Minh Vương, Diệu Quang làm sao dám nhận?"

"Còn nói ân nghĩa gì?" Phượng Minh khoát tay nói: "Chúng ta còn đang nói làm thế thân của công chúa phải thế nào để dẫn dắt truy binh mà."

Dù cảm động, nhưng chỉ thị của vương huynh nhất định phải thực hiện. Diệu Quang chấn chỉnh lại tinh thần, lại lần nữa ngồi xuống, cùng Phượng Minh mật bàn.

"Vĩnh Dật dâng tặng lễ vật, hôm nay đã khởi hành lên đường rời thành. Ta cùng chàng ước định ngày sau gặp lại. Nên, ngày mai ta sẽ len lén rời đi. Minh Vương hãy giúp ta dẫn dụ truy binh, sớm mai người cũng phải lén trốn khỏi thành, tráo đổi phục trang của ta rồi gấp rút chạy thẳng hướng đông, ngoại đông thành hai mươi dặm, có một con sông, tâm phúc của ta sẽ thả sẵn giữa sông ấy một thi thể có dung mạo giống ta, để mọi người nghĩ ta trong lúc trốn chạy đã ngã ngựa rơi xuống sông chết đuối."

Phượng Minh vỗ tay: "Hay lắm, ta sẽ lôi kéo chúng đến phía đông để thấy thi thể giả ấy, mọi người nếu thấy thi thể sẽ không truy tìm nơi công chúa đến sau này nữa. Chỉ là, công chúa tại biệt quán, sao có thể im hơi lặng tiếng..."

"Minh vương đừng lo lắng. Ta trước tiên sẽ giả bộ thân thể không khỏe, một mình trong phòng nghỉ ngơi, không để bất cứ kẻ nào bước vào, sau ấy sẽ lặng lẽ rời đi. Nhưng ta cùng lắm cũng chỉ có thể cầm chân bọn chúng trong vòng nửa canh giờ. Minh Vương nhẹ nhàng rời thành, náu mình ở đó, một khi phát hiện truy binh rời đi, hãy lập tức hiện thân nhằm hướng đông mà chạy, để bọn truy binh bám sát gót." Diệu Quang cười nói: "Đằng sau truy binh nhất định đều là thuộc hạ của Tây Lôi Vương, dù có đuổi theo Minh Vương, hẳn cũng không có chuyện gì chứ?"

Phượng Vu Cửu Thiên (Q1 - Q15) - Phong LộngOù les histoires vivent. Découvrez maintenant