[Xuyên không] Nam An Thái Phi...

By moctra520

626K 16.9K 745

Nam An Thái Phi truyền kỳ Tác giả: Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức Thể loại: xuyên không, điền văn, 3S (sắc - s... More

Giới thiệu
Quyển I: Đều do "quỳ thủy" gây họa
☆Chương 1: Nhà nghèo, vất vả cần cù lo liệu
☆Chương 2: Bà nội tàn nhẫn sinh lòng độc ác
☆Chương 3: Rời xa cha mẹ, bị bán làm nha hoàn
☆Chương 4: Đến nhà người, tương lai mù mịt
☆Chương 5: Vào Vương phủ, chăm chỉ làm việc
☆Chương 6: Bị bắt nạt, cố gắng sinh tồn
☆Chương 7: Lần đầu gặp mặt, hồn liền bay mất
☆Chương 8: Thấy thương thế, nảy sinh đau lòng
☆Chương 9: Bị phạt gậy, vừa yêu vừa sợ
☆Chương 10: Bị nhìn ngó, 'Tiểu Vương' nổi dậy
☆Chương 11: Đêm trăng sáng, xuân - cung hỗn loạn
☆Chương 12: Hái hoa lại bị hoa đâm chảy máu
☆Chương 13: Thuận theo ý chàng, chịu ơn mưa móc
☆Chương 14: Xa cách ngắn ngủi, Chu Tử bị nghi ngờ vô cớ
Quyển II: Đều do 'meo meo' gây họa
☆Chương 15: Nhận ân huệ vô cùng cảm khái
☆Chương 16: Giả say như chết, Vương gia học hỏi kinh nghiệm
☆Chương 17: Sinh hiềm nghi, hai Tĩnh tranh thủ cơ hội
☆Chương 18: Thu dọn hành lý, Chu Tử lưu tình
☆Chương 19: Đêm mưa gió, khổ luyện kỹ thuật
☆Chương 20: Bị cười nhạo, Vương gia trấn định
☆Chương 21: Kể ra bí mật, hai bóng song đôi
☆Chương 22: Chào từ biệt, lưu luyến không rời
☆Chương 23: Rời Nhuận Dương, chợt nghe tin dữ
☆Chương 24: Lộ chí lớn, Lục Hà thoát thân
☆Chương 25: Dừng ở Trường Đình, Chu Tử hắt dấm chua
☆Chương 26: Cự tuyệt cầu hoan, Triệu Trinh ê ẩm
☆Chương 27: Nói ra thành lời, hiểu được sự thật
☆Chương 28: Biết được chân tướng, hận ý đầy mình
☆Chương 29: Tiểu biệt thắng tân hôn
Quyển III: Đều do nữ nhân gây họa
☆Chương 30: Gặp Quý phi, được thừa nhận
☆Chương 31: Quay đầu ba lần, thương nhân động lòng
☆Chương 32: Vì tiền bạc, hai mẹ con mặt dày
☆Chương 33: Lập kế hoạch, ông chủ lớn mắc câu
☆Chương 34: Thực hiện được lời thề, Chu Tử vui vẻ
☆Chương 35: Nhận được tin, chính thê đánh tới
☆Chương 36: Trở lại kinh thành, quý nữ giá lâm
☆Chương 37: Chiến thắng trở về, không biết theo ai
☆Chương 38: Nhịn nửa năm, Vương gia ra oai
☆Chương 39: Sinh oán giận, đẩy ngã Vương gia
☆Chương 40: Gan tày trời, Chu Tử khóc lóc om sòm
☆Chương 41: Nguyệt tín đến, Vương gia bi thương
☆Chương 42:Tiệc quần phương, sơ tuyển phi tần
☆Chương 43: Âm thầm tranh đấu, huynh đệ hòa hợp
☆Chương 44: Sau đợt rối ren, người ấy đã không còn đây
☆Chương 45: Bên này chấn động mạnh, bên kia Chu Tử nhàn nhã
☆Chương 46: Cục diện chính trị thay đổi, Triệu Trinh được lợi
☆Chương 47: Vì lá thư, hành tung bại lộ
☆Chương 48: Phi ngựa tới, Chu Tử bị tóm
☆Chương 49: Thi hành hình phạt, Triệu Trinh dùng kế
☆Chương 50: Khéo đàm phán, đạt được mục đích
☆Chương 51: Chăm sóc khi đau ốm, hiểu rõ tấm lòng
☆Chương 52: Trở về Nhuận Dương, Vương phủ thay đổi
☆Chương 53: Phong phu nhân, Triệu Trinh ra oai
☆Chương 54: Đêm động phòng, thổ lộ nổi lòng
☆Chương 55: Đêm xuân, lần đầu bàn chuyện con nối dõi
☆Chương 56: Nghi ngờ mang thai, gặp lại người quen cũ
☆Chương 57: Gặp tình địch, Ngân Linh nhổ liễu
☆Chương 58: Tính toán sổ sách, Vương gia kinh ngạc
☆Chương 59: Đi đến Kim Kinh, đại quân tập họp
☆Chương 60: Vào Hoàng cung, thịnh tình khó báo
☆Chương 61: Tụ họp đêm rét buốt, trước giáo trường tuyên thệ
☆Chương 62: Nhớ Triệu Trinh, mẹ chồng nàng dâu đồng lòng
☆Chương 63: Thiên vị, Quý phi ra tay
☆Chương 64: Chiến thắng trở về, cả nước vui mừng
Quyển IV: Đều do chiến tranh gây họa
☆Chương 65: Biến cố phát sinh, Chu Tử rời kinh
☆Chương 66: Trùng phùng mẫu thân đệ đệ, nước mắt thấm ướt vạt áo
☆Chương 67: Được cứu chữa, đôi đường khó chọn
☆Chương 68: Gặp lại nhau, ngỡ như trong mộng
☆Chương 69: Chăm người ốm, đôi lòng hòa hợp
☆Chương 70: Xét xử phản tặc, Triệu Trinh nổi giận
☆Chương 71: Phu thê hòa hợp, phát sinh biến cố
☆Chương 72: Trở thành trắc phi, ngây thơ không biết
☆Chương 73: Tình hình thay đổi, tân hoàng đăng cơ
☆Chương 74: Gặp con trai, chịu khổ độc hại
☆Chương 75: Tẩy sạch nước tiểu, Chu Tử xui xẻo
☆Chương 76: Bị khiển trách, Chu Tử tức giận
☆Chương 77: Gặp thân thích Chu Tử ra mặt
☆Chương 78: Giải hòa, gió đông nổi lên
☆Chương 79; Đánh lui tiểu tam, Triệu Trinh xuất độc chiêu
☆Chương 80: Vào hậu cung, vui buồn lẫn lộn
☆Chương 81: Thương bào muội, cung đình chấn động
☆Chương 82: Chất chứa phẫn nộ, báo thù rửa hận
☆Chương 84: Hỏi thăm tin tức, Chu Tử ghen
☆Chương 85: Thưởng trâm cài, sinh lòng ngờ vực
☆Chương 86: Sinh oán hận, rời nhà trốn đi
☆Chương 87: Truy bắt trốn thê, Vương gia bình tĩnh
☆Chương 88: Thỏa thuận giao ước, vui mừng khôn xiết
☆Chương 89: Tặng trang sức, mẹ chồng nàng dâu thổ lộ tình cảm
☆Chương 90: Tháng Chạp, bận rộn nhiều việc
☆Chương 91: Giải bày tâm sự, Triệu Trinh bảo vệ đất nước
☆Chương 92: Hào Hương cư, tình cờ gặp người xưa
☆Chương 93: Chấn chỉnh phu cương, Vương gia thất bại
☆Chương 94: Bày bố mê trận, bị "làn sóng hồng" lật đổ
☆Chương 95: Cảm nhận tình thân, phụ tử giải hòa
☆Chương 96: Hưởng thụ lợi ích tình thân, Kim Kinh có biến
☆Chương 97: Đêm giao thừa, cảm nhận tình thâm của quân
☆Chương 98: Nhận cấp báo, nửa đêm rời phủ
☆Chương 99: Châm lửa chiến tranh, lục đục đấu đá
☆Chương 100: Tình thế khẩn cấp, hết sức căng thẳng
☆Chương 101: Phát sinh chính biến, tân hoàng lên ngôi
☆Chương 102: Vào kinh thành, bận rộn trăm bề
☆Chương 103: Học cách nghiêm trị hạ nhân, Chu Tử đắc ý
☆Chương 104: Rời Kim Kinh, nóng lòng quay về
☆Chương 105: Trở về Vương phủ, ngỡ như trong mộng
☆Chương 106: Cha con tranh đấu, Triệu Trinh giành thắng lợi
☆Chương 107: Giỏi dùng kế, một mũi tên trúng ba con chim
☆Chương 108: Giữa đêm mùa hạ, Chu Tử sinh con
☆Chương 109: Ranh giới sống chết, nhìn lại cả đời
☆Chương 110: Biết được độc thủ, khó rõ đầu đuôi
☆Chương 111: Gặp con trai thứ, Chu Tử vui mừng
☆Chương 112: Sắc phong chính phi, song hỷ lâm môn
☆Chương 113: Ngớ ngẩn làm nũng, Triệu Trinh dạy vợ
☆Chương 114: Bái lạy Thái phi, phu vinh thê quý
☆Chương 115: Trốn yến hội, phu thê đồng tâm
☆Chương 116: Bị vắng vẻ, Chu Tử mất mát
☆Chương 117: Vọng Giang lâu, Triệu Trinh nghe được tin vui
☆Chương 118: Mộng xuân, Chu Tử cáo ốm
☆Chương 119: Vạch rõ nỗi lòng giấu kín
☆Chương 120: Tìm được đầu sỏ, Thừa tướng tức giận
☆Chương 121: Thể hiện uy nghiêm, Triệu Trinh dạy con
☆Chương 122: Bị dọa vỡ mật, Tứ phu nhân cung khai
☆Chương 123: Đêm mưa yên tĩnh, vợ chồng tình thâm
☆Chương 124: Đến biệt viện, thử lại hỏa dược
☆Chương 125: Hứa - Hầu cố tình câu bạc
☆Chương 126: Hưởng thụ tình thân, Triệu Trinh dùng kế
☆Chương 127: Giấu 'Tiểu tam', Triệu Trinh bị đánh
☆Chương 128: Tranh chấp xong, hai bên đều khó chịu
☆Chương 129: Giải tỏa hiểu lầm, Triệu Trinh ngã bệnh
☆Chương 130: Khỏi bệnh, hai bên hòa hợp
☆Chương 131: Trao đổi, vợ chồng hòa hợp
☆Chương 132: Thiết đặt cạm bẫy, thu được toàn thắng
☆Chương 133: Rời Nhuận Dương, bắt đầu cuộc phiêu lưu
☆Chương 134: Ngủ ở trạm dịch, trải nghiệm hoàn toàn mới
☆Chương 135: Gặp mưu sĩ, ẩn chứa nguy cơ
☆Chương 136: Sinh hiềm khích, Chu Bích có tâm
☆Chương 137: Đại tuyết tới, Chu Tử vào kinh
☆Chương 138: Tỷ muội gặp nhau, vui buồn lẫn lộn
☆Chương 139: Hai phúc hắc tranh đấu gay gắt
☆Chương 140: Về Vương phủ, tập trung nhân khí
☆Chương 141: Bị hãm hại, Chu Tử khó chịu
☆Chương 142: Vì hài hòa, vợ chồng đồng lòng
☆Chương 143: Bị ức hiếp, mỹ nhân cứu anh hùng
☆Chương 144: Vì quyền thế, quyết đi ngược đường
☆Chương 145: Bước lầm một bước, không lối quay lại
☆Chương 146: Trở về Nhuận Dương, cả nhà đoàn tụ
☆Chương 147: Trở về Nhuận Dương, đoán được tin vui
☆Chương 148: Sơ sẩy rơi xuống nước, Triệu Trinh dạy vợ
☆Chương 149: Khéo trả thù, yêu thương khôn tả
☆Chương 150: Sinh con trai, vui mừng vô hạn
☆Chương 151: Chém đứt tơ tình, tạm rời Đại Kim
☆Chương 152: Tiến vào Ô Thổ, chờ cá mắc câu
☆Chương 153: Cùng rối ren, cả hai nơi đều hỗn loạn
☆Chương 154: Tàn sát kẻ địch, trung trinh không đổi
☆Chương 155: Được chi viện, thắng lớn trở về
☆Chương 156: Trở về Vương phủ, mọi chuyện rối ren
☆Chương 157: Thái Hậu đến, thời gian thấm thoát trôi qua
☆Chương cuối: Trở thành Thái Phi, trai ngọc sinh châu
☆Ngoại truyện Liễu Liên (I)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (II)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (III)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (IV)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (V)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (VI)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (VII)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (VIII)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (IX)
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 1 )
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 2 )
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 3 )
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 4 )
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 5 )
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 6 )

☆Chương 83: Thân thể hồi phục, trở về Nhuận Dương

3.5K 98 1
By moctra520


Bận rộn hết thảy xong, cơn tức giận sôi trào trong lòng Triệu Trinh lúc này mới chậm rãi trút bớt một chút.

Một hôm, hắn ở trong Ngoại thư phòng bận rộn một lát, thấy sắc trời còn sớm, tự hỏi không biết Chu Tử thế nào, vì vậy chắp tay sau lưng chậm rãi đi thong thả trở về chính viện.

Sau khi tiến vào chính viện, vòng qua bức tường ngăn, Triệu Trinh liền thấy Chu Tử đang nằm dưới mái hiên phơi nắng

Kể từ sau sự kiện trong cung, Chu Tử liền ưa thích ánh sáng mặt trời, trở về Vương phủ, chỉ cần rảnh rỗi, liền bảo Ngân Linh đỡ nàng đến dưới mái hiên phơi nắng. May là vừa qua khỏi tết Trung thu, tuy rằng gió thu đã đến, khiến thời tiết bắt đầu mát mẻ, nhưng ở dưới mái hiên này, bởi vì gió bị chái nhà chặn lại, ánh mặt trời ấm chiếu lên người rất thoải mái.

Chu Tử vốn nằm trên ghế dựa có trải nệm rất mềm mại, không biết vì sao đột nhiên ngồi dậy, Triệu Trinh tập trung nhìn kỹ, thì ra Ngân Linh đang bưng một bát mỳ tới.

Trong khoảng thời gian này, tâm tình Chu Tử có chút sa sút, khẩu vị cũng thay đổi, thích ăn một ít mì và thức ăn thôn dã đơn giản, ví dụ như trứng gà, mì, khoai lang, ngô cháo linh tinh.... Ăn xong, không phải phơi nắng thì ngẩn người, nếu không chơi đùa với tiểu Thế tử, cũng không trao đổi nói năng gì với Triệu Trinh. Thấy vậy, Triệu Trinh có chút lo lắng, liền muốn giành nhiều thời gian ở bên Chu Tử hơn.

Lúc Chu Tử đang ăn mỳ, Triệu Trinh bước tới.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu ăn mỳ.

Gần đây nàng gầy đi không ít, thân thể dần dần hồi phục, cơn thèm ăn cũng theo đó mà tăng dần, rất dễ thấy đói, vì vậy cũng không chút khách khí ăn nhiều hơn.

Thanh Châu đưa đến một cái ghế, Triệu Trinh im lặng không lên tiếng ngồi xuống bên cạnh Chu Tử, im lặng nhìn Chu Tử ăn ngấu nghiến.

Triệu Trinh cảm thấy cho dù Chu Tử ngốn thức ăn cũng thật đáng yêu, thoạt nhìn giống như con heo nhỏ sắp bị làm thịt còn liên tục không ngừng tăng cân, ngu ngu đến buồn cười, đáng yêu đến khó hiểu. Bất quá, mấy ngày nay, khí sắc Chu Tử quả thật đã khôi phục lại, trên mặt đã hiện nét ửng hồng khỏe mạnh. Triệu Trinh nhìn thấy Chu Tử như vậy, cảm thấy vui mừng, rất có cảm giác đắc ý của chủ nhân đã chăn nuôi heo con thành công.

Buổi tối nằm ở trên giường, Triệu Trinh nằm bên cạnh Chu Tử, tay phải tự động vươn qua, linh hoạt chui vào trong áo lót của Chu Tử, nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng Chu Tử, chạm vào cảm thấy mềm mại trơn mịn, hắn nhịn không được nhéo nhéo chút thịt mập mới tăng trên bụng Chu Tử, không tiếng động nở nụ cười.

Chu Tử cũng phát hiện, nhỏm dậy hỏi: "Nơi đó của thiếp mập lên không ít thịt đúng không?"

Trong bóng tối, Triệu Trinh cười một cái, nói: "Ừ."

Chu Tử có chút ngượng ngùng, đầu rúc vào trong lòng Triệu Trinh, một hồi lâu không nói gì.

Triệu Trinh cho là nàng đã ngủ, kéo chăn đắp lên tận cổ Chu Tử, Chu Tử lại giãy dụa kéo chăn xuống, miệng còn thầm oán: "Trên người chàng đã nóng, ngủ bên cạnh chàng mà còn đắp kín vậy, nóng không chịu nổi!"

Triệu Trinh không nói, kéo chăn xuống một chút, sau đó cánh tay phải duỗi ra luồn xuống gáy Chu Tử để cho nàng gối lên.

"Này..." Chu Tử gối lên cánh tay hắn cũng không nằm yên, lộn xộn xoay tới xoay lui, "Món 'Phật khiêu tường' lần trước chàng mang về cho thiếp là mua ở đâu vậy?"

Triệu Trinh vươn cánh tay, bắp chân dài qua, giam Chu Tử trong lòng mình, không cho nàng cựa quậy lộn xộn, sau đó mới nói: "Muốn ăn sao?"

"Dạ." Chu Tử không thể nhúc nhích, nghiêng mình, tròn xoe đôi mắt lấp lánh sáng ngời Triệu Trinh.

Triệu Trinh kéo tay nàng, đặt lên nơi nào đó dưới bụng mình.

Chu Tử lập tức chạm phải một cái gì đó hình trụ cứng rắn.

Nàng thấy trong một tháng mình dưỡng bệnh, Triệu Trinh cũng nhịn suốt một tháng, đã như hòa thượng ăn chay rồi, hắn thủ thân như ngọc, tâm vững như đá, trong lòng cũng có chút cảm động, lại thêm áy náy, hai tay nàng vén chăn lên, sau đó đem chăn khoác trên người, lật mình cưỡi lên người Triệu Trinh...

Giữa trưa ngày hôm sau, Chu Tử và Cao Thái phi dùng xong bữa trưa, sau đó Cao Thái phi chơi đùa cùng Triệu Tử, Chu Tử trở về Đông sương phòng trước.

Chu Tử là có hẹn trước, cho nên vừa về đến Đông sương phòng, liền gọi Ngân Linh đến cửa chính viện chờ nhận đồ.

Ngân Linh vừa đợi được một lát, quả nhiên thấy Triệu Tráng xách theo một cái hộp đồ ăn lại đây, giao hộp đồ ăn cho Ngân Linh xong, đang muốn đi, Ngân Linh kéo Triệu Tráng lại: "Này, cái này đặt ở cái tửu lâu nào thế?"

Triệu Tráng cười, nói: "Vương gia không cho nói!" Nói xong, thân mình chợt lóe, lách người thoát khỏi kiềm chế của Ngân Linh, lui về sau vài bước, xoay người bỏ chạy.

Ngân Linh muốn đuổi theo, lại cảm thấy ở cửa chính viện mà biểu diễn cái màn này thật không thích hợp cho lắm, vì thế tức giận xách hộp đồ ăn vào.

Cao Thái phi đi ngủ trưa, Chu Tử liền ôm Triệu Tử tới trong phòng mình, đặt lên giường La Hán. Triệu Tử đã biết ngồi, ngã trái ngã phải ngồi ở trên giường La Hán, cầm con chó bông nhỏ Chu Tử may cho bé gặm tới gặm lui, nước miếng chảy đầm đìa.

Lâu lâu Chu Tử sờ mặt béo tròn của con một cái, nhéo bắp đùi mập của con một cái, trêu chọc con trai. Cuối cùng chọc cho Triệu Tử nóng nảy, vung vẩy hai tay, cái mông beo béo ngã trên giường, rất nhanh liền ngã dựa vào trên người mẫu thân, thừa dịp Chu Tử không chú ý, cái đầu len đến trước ngực Chu Tử, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng nhắm chuẩn, cách lớp áo hung hăng cắn lên ngực Chu Tử.

Chu Tử bị con cắn mạnh tê rần, muốn đẩy ra, lại sợ Triệu Tử vừa biết ngồi, không vững sẽ ngã sấp xuống, cuối cùng đành phải ôm cả Triệu Tử đang cắn trước ngực không buông, nước mắt lưng tròng rơi lệ đầy mặt.

Đúng lúc này Triệu Trinh bước vào, nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy rất khó chịu. Hắn bước nhanh qua, ngồi xuống trên giường La hán, trầm mặt, một tay nắm lấy bầu ngực bị Triệu Tử cắn, một tay nhét vào trong miệng Triệu Tử.

Triệu Tử đang cắn hăng hái, bị ngón tay của phụ thân quấy rầy, lập tức nhả đầu ngực ra, cắn lên ngón tay.

Chu Tử được Triệu Trinh giải cứu, mắt to rơm rớm nước mắt, trừng mắt nhìn chằm chằm Triệu Tử, không tiếng động lên án.

Trong cái miệng nhỏ nhắn của Triệu Tử, mấy cái răng cửa mới nhú ra, cắn vài cái lên đầu ngón tay của Triệu Trinh, phát hiện không mềm mại giống như ngực của mẫu thân, khó nhai quá đi, bèn tức giận nhả ra.

Lúc này Ngân Linh xách hộp đồ ăn bước vào.

Chu Tử ngửi thấy được mùi thơm nồng đậm của món Phật khiêu tường từ trong hộp thức ăn, liền tự giác chuyển cái bàn nhỏ đặt lên một bên còn lại của giường La hán.

Ngân Linh đặt hộp thức ăn lên bàn nhỏ, sau đó múc cho Chu Tử một chén.

Bởi vì biết Triệu Trinh sẽ chuẩn bị món Phật khiêu tường cho mình ăn, nên bữa trưa Chu Tử ăn chung với Thái phi, chỉ ăn non nửa bát cơm, hiện tại đã sớm đói bụng, nàng quay lưng về phía Triệu Trinh và Triệu Tử, cầm lấy đôi đũa nhai lấy nhai để.

Đang ăn ngon lành, Chu Tử cảm thấy sau lưng ngưa ngứa, nàng uốn éo lưng, tiếp tục ăn. Nhưng ngay sau đó một thân thể mềm mại dán lên lưng nàng, ngay sau đó Chu Tử cảm thấy phần lưng ẩm ướt — lại bị Triệu Tử gặm rồi.

Chu Tử phiền chết đi được, dứt khoát buông đũa, vươn tay ôm Triệu Tử lại đây, cho ngồi lên đùi mình, sau đó gắp một quả trứng bồ câu bỏ vào miệng nhai nhai, nhìn Triệu Tử đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, rất muốn dùng miệng mớm cho Triệu Tử.

Nàng do dự một chút, quay đầu nhìn Triệu Trinh đang ở sau lưng một cái, lại phát hiện Triệu Trinh đã đứng lên, đang dùng ánh mắt không tán thành nhìn mình!

Chu Tử chột dạ nuốt trứng bồ câu xuống, cảm thấy thực có lỗi với Triệu Tử đang bụng đói kêu vang, nước miếng chảy ròng ròng, liền dùng chiếc đũa chấm chấm nước canh, đút vào miệng Triệu Tử.

Triệu Tử chưa từng được ăn món ngon như vậy, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, giơ tay vỗ vỗ Chu Tử, ý bảo còn muốn ăn thêm.

Chu Tử nhìn đuôi mắt phượng nho nhỏ của bé khẽ híp lại, hàng mi dài và đen dày chớp chớp, có thể nói là phiên bản bé nhỏ đáng yêu của Triệu Trinh, vô cùng yêu thích, lại vội vàng chấm nước canh đút cho bé.

Triệu Tử vì thế càng vui vẻ hơn, ngồi trên đùi mẫu thân huơ chân múa tay vô cùng sung sướng.

Triệu Trinh nhìn hai người một lớn một nhỏ tham ăn này, thấy muốn đau đầu, nhưng lại không tự chủ được mà buồn cười, hắn không quen cười, cho nên chỉ yên lặng nhìn. Cuối cùng khi hắn nhìn thấy Triệu Tử giơ tay vào miệng Chu Tử móc móc món ăn ngon gì đó, rốt cục Triệu Trinh không nhịn được, quay đầu cười rộ lên.

Triệu Tử chơi mệt, được Chu Tử đặt trên giường, vỗ về vài cái liền ngủ mất. Triệu Trinh cùng Chu Tử cũng nằm xuống giường. Một nhà ba người nhét chung một chỗ, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Buổi chiều Triệu Trinh đi ra ngoài, sợ Chu Tử và Triệu Tử ngủ trưa quá lâu, buổi tối ngủ không được, trước khi đi liền đánh thức Chu Tử cùng Triệu Tử.

Chu Tử liền mang theo Triệu Tử đi gặp Cao Thái phi.

Đến chính phòng, mới phát hiện thấy Cao Thái phi đang nhìn Hoàng Oanh chỉ huy vài cung nữ thu dọn hành lý.

Chu Tử không giúp được gì, liền đứng cạnh Cao Thái phi.

Ngân Linh ôm Triệu Tử đi tới, Cao Thái phi vừa đón lấy Triệu Tử, vừa hỏi: "hành lý của các con đã sắp xếp xong chưa?"

"Đã xong rồi ạ!" Đồ đạc của Triệu Tử đều ở chỗ tổ mẫu, bên kia Chu Tử chỉ cần thu dọn hành lý của nàng và Triệu Trinh, từ hai ngày trước, Ngân Linh và Thanh Châu đã sắp xếp xong đâu vào đấy cả rồi.

"Ngày mai đã phải rời khỏi Kim Kinh rồi," Cao Thái phi đứng trước cửa sổ, nhìn lại trong viện, "Cả đời ta sinh ra ở Kim Kinh, lớn lên cũng ở Kim Kinh, chưa từng rời khỏi Kim Kinh!" Trên mặt bà nhàn nhạt ẩn chứa phiền muộn.

Chu Tử nghĩ một chút, lại an ủi: "Nam Cương bốn mùa rõ ràng, trừ bỏ mùa đông ấm áp hơn Kim Kinh một chút, những cái khác cũng không có gì khác nhau, đến lúc đó thiếp thân sẽ dẫn Thái phi ngài đi dạo khắp trong ngoài thành Nhuận Dương, có rất nhiều nơi để vui chơi ạ!"

Cao Thái từ buồn hóa vui, nói: "Được! Đến lúc đó chúng ta cũng mang tiểu Thế tử cũng theo luôn!"

Lần này Triệu Trinh chỉ dẫn theo một đội ám vệ và một đội thân vệ của Vương phủ để hầu hạ bên cạnh, bởi vì không nhiều người, cho nên quyết định ngồi thuyền xuôi theo kênh Đại Vận Hà(*) về Nam Cương.

(* Đại Vận Hà: kênh đào lớn trên sông, là công trình vĩ đại thời cổ của Trung Quốc, dài 1794 Km, là kênh đào dài nhất thế giới.)

Thuyền lớn đi trên kênh đào một tháng, rốt cục ngày mười sáu tháng mười cũng đến Nhuận Dương.

Cuối thu gió lạnh thổi đìu hiu, các quan viên và các tầng lớp sĩ thương của thành Nhuận Dương chờ ở bến tàu, nghênh đón Nam An Vương gia đã lâu không về.

Chu Tử phát hiện, bởi vì Cao Thái phi đến, phủ Nam An vương ở thành Nhuận Dương náo nhiệt hẳn lên. Mỗi ngày đám quý phu nhân và quý nữ tới đây bái phỏng Cao Thái phi nối liền không dứt, chính viện của Cao Thái phi mỗi ngày đều có khách quý chật nhà.

Chu Tử cảm thấy, ở chỗ Cao Thái phi lúc nào cũng phải nghe đầy tai những lời nịnh hót, mỗi câu mỗi lời đều có vài tầng ý tứ, nói một lời phải suy nghĩ nửa ngày, quá mệt mỏi, quá phồn hoa náo nhiệt rồi, cho nên liền mang theo Triệu Tử cùng nhũ mẫu trở về Diên Hi cư.

Nhũ mẫu cùng Ngân Linh ôm Triệu Tử ở tại sương phòng của Diên Hi cư, Triệu Trinh và Chu Tử vẫn như trước, ở trong phòng ngủ chính.

Hôm đó, Chu Tử ôm Triệu Tử, theo sau là đám người Ngân Linh, đi đến chính viện vấn an Cao Thái phi. Sau khi bước vào chính viện, Chu Tử phát hiện trong phòng chờ ở bên ngoài chính đường có vài nha hoàn ăn mặc loè loẹt lạ mặt, biết la hôm nay Thái phi có khách, liền muốn rời đi.

Cao Thái phi lại sớm dặn dò Hoàng Oanh, nói là chờ Chu trắc phi tới liền nhất định phải mời vào, cho nên Hoàng Oanh liền cười dẫn Chu Tử vào.

Chu Tử vừa đi vào, đã thấy người ngồi trên ghế cao bên trái của chính đường là Kim phu nhân và Vương Tích Trân.

Cao Thái phi cười nói: "Chu Tử mau tới đây!" Lại nói: "Chắc con chưa biết! Nếu luận về vai vế họ hàng thân thích, Tích Trân còn là biểu muội của Trinh Nhi đó!"

Continue Reading

You'll Also Like

349K 4.7K 70
Tác giả:Chi Chi Thể loại:Ngôn Tình, Xuyên Không, Gia Đấu, Hào Môn Thế Gia, Cổ Đại Nguồn:Tâm Vũ Nguyệt Lâu Editor chính: Trang Delfosse Beta: Tiểu Tuy...
94.5K 4.2K 125
Trọng sinh trở thành vợ cũ của nam chính cố chấp Hán Việt: Trọng sinh vi thiên chấp nam chủ tiền thê Tác giả: Trĩ Đường - 稚棠 Editor: yinchan14 Bản...
12.2K 729 142
Tác giả: Lâm Miên Miên Chuyển ngữ: Bee Tag: Có baby, Đô thị tình duyên, HE, Hiện đại, Ngọt, Sủng, Thanh xuân vườn trường, Xuyên sách, Nhẹ nhàng Giới...
203K 21K 200
Tên gốc: 快穿女配冷静点 Hán Việt: Khoái xuyên nữ phối lãnh tĩnh điểm Tác giả: Đỗ Liễu Liễu Trans: Minh Nguyệt Beta: Beltious Soulia/Dã Linh Nguồn: 69shu.com...