[Xuyên không] Nam An Thái Phi...

Por moctra520

618K 16.9K 745

Nam An Thái Phi truyền kỳ Tác giả: Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức Thể loại: xuyên không, điền văn, 3S (sắc - s... Más

Giới thiệu
Quyển I: Đều do "quỳ thủy" gây họa
☆Chương 1: Nhà nghèo, vất vả cần cù lo liệu
☆Chương 2: Bà nội tàn nhẫn sinh lòng độc ác
☆Chương 3: Rời xa cha mẹ, bị bán làm nha hoàn
☆Chương 4: Đến nhà người, tương lai mù mịt
☆Chương 5: Vào Vương phủ, chăm chỉ làm việc
☆Chương 6: Bị bắt nạt, cố gắng sinh tồn
☆Chương 7: Lần đầu gặp mặt, hồn liền bay mất
☆Chương 9: Bị phạt gậy, vừa yêu vừa sợ
☆Chương 10: Bị nhìn ngó, 'Tiểu Vương' nổi dậy
☆Chương 11: Đêm trăng sáng, xuân - cung hỗn loạn
☆Chương 12: Hái hoa lại bị hoa đâm chảy máu
☆Chương 13: Thuận theo ý chàng, chịu ơn mưa móc
☆Chương 14: Xa cách ngắn ngủi, Chu Tử bị nghi ngờ vô cớ
Quyển II: Đều do 'meo meo' gây họa
☆Chương 15: Nhận ân huệ vô cùng cảm khái
☆Chương 16: Giả say như chết, Vương gia học hỏi kinh nghiệm
☆Chương 17: Sinh hiềm nghi, hai Tĩnh tranh thủ cơ hội
☆Chương 18: Thu dọn hành lý, Chu Tử lưu tình
☆Chương 19: Đêm mưa gió, khổ luyện kỹ thuật
☆Chương 20: Bị cười nhạo, Vương gia trấn định
☆Chương 21: Kể ra bí mật, hai bóng song đôi
☆Chương 22: Chào từ biệt, lưu luyến không rời
☆Chương 23: Rời Nhuận Dương, chợt nghe tin dữ
☆Chương 24: Lộ chí lớn, Lục Hà thoát thân
☆Chương 25: Dừng ở Trường Đình, Chu Tử hắt dấm chua
☆Chương 26: Cự tuyệt cầu hoan, Triệu Trinh ê ẩm
☆Chương 27: Nói ra thành lời, hiểu được sự thật
☆Chương 28: Biết được chân tướng, hận ý đầy mình
☆Chương 29: Tiểu biệt thắng tân hôn
Quyển III: Đều do nữ nhân gây họa
☆Chương 30: Gặp Quý phi, được thừa nhận
☆Chương 31: Quay đầu ba lần, thương nhân động lòng
☆Chương 32: Vì tiền bạc, hai mẹ con mặt dày
☆Chương 33: Lập kế hoạch, ông chủ lớn mắc câu
☆Chương 34: Thực hiện được lời thề, Chu Tử vui vẻ
☆Chương 35: Nhận được tin, chính thê đánh tới
☆Chương 36: Trở lại kinh thành, quý nữ giá lâm
☆Chương 37: Chiến thắng trở về, không biết theo ai
☆Chương 38: Nhịn nửa năm, Vương gia ra oai
☆Chương 39: Sinh oán giận, đẩy ngã Vương gia
☆Chương 40: Gan tày trời, Chu Tử khóc lóc om sòm
☆Chương 41: Nguyệt tín đến, Vương gia bi thương
☆Chương 42:Tiệc quần phương, sơ tuyển phi tần
☆Chương 43: Âm thầm tranh đấu, huynh đệ hòa hợp
☆Chương 44: Sau đợt rối ren, người ấy đã không còn đây
☆Chương 45: Bên này chấn động mạnh, bên kia Chu Tử nhàn nhã
☆Chương 46: Cục diện chính trị thay đổi, Triệu Trinh được lợi
☆Chương 47: Vì lá thư, hành tung bại lộ
☆Chương 48: Phi ngựa tới, Chu Tử bị tóm
☆Chương 49: Thi hành hình phạt, Triệu Trinh dùng kế
☆Chương 50: Khéo đàm phán, đạt được mục đích
☆Chương 51: Chăm sóc khi đau ốm, hiểu rõ tấm lòng
☆Chương 52: Trở về Nhuận Dương, Vương phủ thay đổi
☆Chương 53: Phong phu nhân, Triệu Trinh ra oai
☆Chương 54: Đêm động phòng, thổ lộ nổi lòng
☆Chương 55: Đêm xuân, lần đầu bàn chuyện con nối dõi
☆Chương 56: Nghi ngờ mang thai, gặp lại người quen cũ
☆Chương 57: Gặp tình địch, Ngân Linh nhổ liễu
☆Chương 58: Tính toán sổ sách, Vương gia kinh ngạc
☆Chương 59: Đi đến Kim Kinh, đại quân tập họp
☆Chương 60: Vào Hoàng cung, thịnh tình khó báo
☆Chương 61: Tụ họp đêm rét buốt, trước giáo trường tuyên thệ
☆Chương 62: Nhớ Triệu Trinh, mẹ chồng nàng dâu đồng lòng
☆Chương 63: Thiên vị, Quý phi ra tay
☆Chương 64: Chiến thắng trở về, cả nước vui mừng
Quyển IV: Đều do chiến tranh gây họa
☆Chương 65: Biến cố phát sinh, Chu Tử rời kinh
☆Chương 66: Trùng phùng mẫu thân đệ đệ, nước mắt thấm ướt vạt áo
☆Chương 67: Được cứu chữa, đôi đường khó chọn
☆Chương 68: Gặp lại nhau, ngỡ như trong mộng
☆Chương 69: Chăm người ốm, đôi lòng hòa hợp
☆Chương 70: Xét xử phản tặc, Triệu Trinh nổi giận
☆Chương 71: Phu thê hòa hợp, phát sinh biến cố
☆Chương 72: Trở thành trắc phi, ngây thơ không biết
☆Chương 73: Tình hình thay đổi, tân hoàng đăng cơ
☆Chương 74: Gặp con trai, chịu khổ độc hại
☆Chương 75: Tẩy sạch nước tiểu, Chu Tử xui xẻo
☆Chương 76: Bị khiển trách, Chu Tử tức giận
☆Chương 77: Gặp thân thích Chu Tử ra mặt
☆Chương 78: Giải hòa, gió đông nổi lên
☆Chương 79; Đánh lui tiểu tam, Triệu Trinh xuất độc chiêu
☆Chương 80: Vào hậu cung, vui buồn lẫn lộn
☆Chương 81: Thương bào muội, cung đình chấn động
☆Chương 82: Chất chứa phẫn nộ, báo thù rửa hận
☆Chương 83: Thân thể hồi phục, trở về Nhuận Dương
☆Chương 84: Hỏi thăm tin tức, Chu Tử ghen
☆Chương 85: Thưởng trâm cài, sinh lòng ngờ vực
☆Chương 86: Sinh oán hận, rời nhà trốn đi
☆Chương 87: Truy bắt trốn thê, Vương gia bình tĩnh
☆Chương 88: Thỏa thuận giao ước, vui mừng khôn xiết
☆Chương 89: Tặng trang sức, mẹ chồng nàng dâu thổ lộ tình cảm
☆Chương 90: Tháng Chạp, bận rộn nhiều việc
☆Chương 91: Giải bày tâm sự, Triệu Trinh bảo vệ đất nước
☆Chương 92: Hào Hương cư, tình cờ gặp người xưa
☆Chương 93: Chấn chỉnh phu cương, Vương gia thất bại
☆Chương 94: Bày bố mê trận, bị "làn sóng hồng" lật đổ
☆Chương 95: Cảm nhận tình thân, phụ tử giải hòa
☆Chương 96: Hưởng thụ lợi ích tình thân, Kim Kinh có biến
☆Chương 97: Đêm giao thừa, cảm nhận tình thâm của quân
☆Chương 98: Nhận cấp báo, nửa đêm rời phủ
☆Chương 99: Châm lửa chiến tranh, lục đục đấu đá
☆Chương 100: Tình thế khẩn cấp, hết sức căng thẳng
☆Chương 101: Phát sinh chính biến, tân hoàng lên ngôi
☆Chương 102: Vào kinh thành, bận rộn trăm bề
☆Chương 103: Học cách nghiêm trị hạ nhân, Chu Tử đắc ý
☆Chương 104: Rời Kim Kinh, nóng lòng quay về
☆Chương 105: Trở về Vương phủ, ngỡ như trong mộng
☆Chương 106: Cha con tranh đấu, Triệu Trinh giành thắng lợi
☆Chương 107: Giỏi dùng kế, một mũi tên trúng ba con chim
☆Chương 108: Giữa đêm mùa hạ, Chu Tử sinh con
☆Chương 109: Ranh giới sống chết, nhìn lại cả đời
☆Chương 110: Biết được độc thủ, khó rõ đầu đuôi
☆Chương 111: Gặp con trai thứ, Chu Tử vui mừng
☆Chương 112: Sắc phong chính phi, song hỷ lâm môn
☆Chương 113: Ngớ ngẩn làm nũng, Triệu Trinh dạy vợ
☆Chương 114: Bái lạy Thái phi, phu vinh thê quý
☆Chương 115: Trốn yến hội, phu thê đồng tâm
☆Chương 116: Bị vắng vẻ, Chu Tử mất mát
☆Chương 117: Vọng Giang lâu, Triệu Trinh nghe được tin vui
☆Chương 118: Mộng xuân, Chu Tử cáo ốm
☆Chương 119: Vạch rõ nỗi lòng giấu kín
☆Chương 120: Tìm được đầu sỏ, Thừa tướng tức giận
☆Chương 121: Thể hiện uy nghiêm, Triệu Trinh dạy con
☆Chương 122: Bị dọa vỡ mật, Tứ phu nhân cung khai
☆Chương 123: Đêm mưa yên tĩnh, vợ chồng tình thâm
☆Chương 124: Đến biệt viện, thử lại hỏa dược
☆Chương 125: Hứa - Hầu cố tình câu bạc
☆Chương 126: Hưởng thụ tình thân, Triệu Trinh dùng kế
☆Chương 127: Giấu 'Tiểu tam', Triệu Trinh bị đánh
☆Chương 128: Tranh chấp xong, hai bên đều khó chịu
☆Chương 129: Giải tỏa hiểu lầm, Triệu Trinh ngã bệnh
☆Chương 130: Khỏi bệnh, hai bên hòa hợp
☆Chương 131: Trao đổi, vợ chồng hòa hợp
☆Chương 132: Thiết đặt cạm bẫy, thu được toàn thắng
☆Chương 133: Rời Nhuận Dương, bắt đầu cuộc phiêu lưu
☆Chương 134: Ngủ ở trạm dịch, trải nghiệm hoàn toàn mới
☆Chương 135: Gặp mưu sĩ, ẩn chứa nguy cơ
☆Chương 136: Sinh hiềm khích, Chu Bích có tâm
☆Chương 137: Đại tuyết tới, Chu Tử vào kinh
☆Chương 138: Tỷ muội gặp nhau, vui buồn lẫn lộn
☆Chương 139: Hai phúc hắc tranh đấu gay gắt
☆Chương 140: Về Vương phủ, tập trung nhân khí
☆Chương 141: Bị hãm hại, Chu Tử khó chịu
☆Chương 142: Vì hài hòa, vợ chồng đồng lòng
☆Chương 143: Bị ức hiếp, mỹ nhân cứu anh hùng
☆Chương 144: Vì quyền thế, quyết đi ngược đường
☆Chương 145: Bước lầm một bước, không lối quay lại
☆Chương 146: Trở về Nhuận Dương, cả nhà đoàn tụ
☆Chương 147: Trở về Nhuận Dương, đoán được tin vui
☆Chương 148: Sơ sẩy rơi xuống nước, Triệu Trinh dạy vợ
☆Chương 149: Khéo trả thù, yêu thương khôn tả
☆Chương 150: Sinh con trai, vui mừng vô hạn
☆Chương 151: Chém đứt tơ tình, tạm rời Đại Kim
☆Chương 152: Tiến vào Ô Thổ, chờ cá mắc câu
☆Chương 153: Cùng rối ren, cả hai nơi đều hỗn loạn
☆Chương 154: Tàn sát kẻ địch, trung trinh không đổi
☆Chương 155: Được chi viện, thắng lớn trở về
☆Chương 156: Trở về Vương phủ, mọi chuyện rối ren
☆Chương 157: Thái Hậu đến, thời gian thấm thoát trôi qua
☆Chương cuối: Trở thành Thái Phi, trai ngọc sinh châu
☆Ngoại truyện Liễu Liên (I)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (II)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (III)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (IV)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (V)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (VI)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (VII)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (VIII)
☆Ngoại truyện Liễu Liên (IX)
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 1 )
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 2 )
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 3 )
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 4 )
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 5 )
☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 6 )

☆Chương 8: Thấy thương thế, nảy sinh đau lòng

4.9K 181 18
Por moctra520


Ngày hôm sau, Trương ma ma và Đào ma ma gọi Chu Tử đến, hỏi qua loa một chút, sau đó liền phái một vị ma ma đến dạy cho Chu Tử, tốn thời gian một ngày, dạy cho Chu Tử một khóa, có tên là "Làm thế nào trải qua đêm đầu tiên cùng đồng nam mà cũng khiến cho hắn khoái hoạt giống như thần tiên".

Khóa học còn chưa học xong, Chu Tử liền hiểu được, thì ra tuyệt thế mỹ nam Nam An Vương gia Triệu Trinh, hắn thật xứng với quý danh "đồng nam", hoàn hảo vô khuyết, không thể giả được!

Cho nên, đối với buổi tối sắp đến, Chu Tử vô sỉ mà tràn ngập chờ mong, loại chờ mong này giống như cùng loại đại gia có tiền chờ mong mua đêm đầu tiên của cô nương trong sạch vậy.

Thời điểm Triệu Trinh trở về đã là giờ Hợi. (9-11h đêm)

Hắn vừa muốn đi tắm rửa, Chu Tử vội hỏi một câu: "Vương gia, có muốn ăn khuya không ạ?"

Triệu Trinh quay đầu nhìn nàng. Ăn khuya? Hình như hắn chưa từng ăn khuya, vì thế nhíu mày nói: "Chưa ăn."

"Dạ, nô tỳ đã biết."

Triệu Trinh tắm rửa xong đi ra, vừa ra cửa phòng tắm, Chu Tử lập tức cầm khăn mặt nghênh đón. Tóc Triệu Trinh rất dài, mặt trên còn mang theo giọt nước lóng lánh, xõa dài xuống dưới, rũ đến hông.

Chu Tử bước qua lau tóc cho hắn. Nàng lau đuôi tóc trước, sau đó lau lên trên. Lau lau, gót chân của nàng liền nhón lên, càng nhón càng cao.

Cho tới bây giờ Triệu Trinh chưa từng bị nữ thân cận gần gũi như vậy, hắn chỉ cảm thấy tóc giống như bị điện giật, từ đuôi tê dại đến đỉnh đầu, cuối cùng hắn thật sự nhịn không được, nhấc chân bỏ chạy.

Ai ngờ Chu Tử đang cố gắng nhón gót chân lau tóc trên đỉnh đầu của hắn, chợt bị tóc giãy ra một cái, lập tức té sấp lên lưng của hắn.

Triệu Trinh lập tức ngây dại, thân mình run mạnh một chút. Nửa ngày sau, hắn mới cảm nhận được trên lưng truyền đến xúc cảm mềm mại, rốt cục cũng ý thức được kia là cái gì. Ầm một cái, lỗ tai Triệu Trinh lập tức ửng đỏ.

Chu Tử cố gắng chống lên thắt lưng Triệu Trinh để đứng thẳng dậy, nàng thực ngượng ngùng, vội nhận sai: "Thực xin lỗi, Vương gia, nô tỳ thật bất cẩn!"

Triệu Trinh không nói gì, sải bước đi vào phòng ngủ.

Chu Tử vội hỏi: "Vương gia, ăn khuya!"

Triệu Trinh lại đi rồi quay lại.

Thức ăn khuya là do Chu Tử đặc biệt yêu cầu tiểu phòng bếp làm, nàng thấy Triệu Trinh gầy yếu, nghĩ trên chiến trường vất vả, nên hầm canh gà bồi bổ.

Lúc Triệu Trinh uống canh gà, Chu Tử nhìn thấy móng tay hắn có hơi dài quá, cầm kéo tỉa móng tay bước qua.

Triệu Trinh uống canh gà xong, nhận lấy trà thơm Chu Tử đưa qua, súc miệng.

Chu Tử cầm chén đũa đưa cho Tĩnh Mục đang gác đêm ngoài viện, sau đó trở về hầu hạ Triệu Trinh. Nàng thu xếp ổn thỏa cho Triệu Trinh nằm xuống giường, sau đó thấp giọng nói: "Vương gia, tỉa móng tay ạ!"

Triệu Trinh nhắm mắt lại, nhưng cũng đưa tay phải qua.

Chu Tử cẩn thận cắt tỉa móng tay, cắt xong còn thật cẩn thận dũa cho đều, tỉa xong lại dùng khăn mềm lau lau, sau đó mới đặt tay phải Triệu Trinh lên giường.

Trong lúc nàng cắt tỉa móng tay, vụng trộm nhìn Triệu Trinh một chút, phát hiện hắn đã ngủ say, ánh nến chiếu rọi lên hàng lông mi thật dày đều như lông chim rũ xuống trên mí mắt tạo thành một bóng râm, trông hắn như có thêm vài phần ngây thơ. Đôi môi hắn nhìn rất đẹp, cánh môi trên hơi mỏng, môi dưới dầy hơn một chút, màu hồng nhạt, có điểm hơi khô. Chu Tử nghĩ ngày mai nên bảo người hầm chút canh thanh nhiệt nhuận phổi, không biết hắn thích uống canh gì.

Đang suy nghĩ lung tung, tay Triệu Trinh giật giật, Chu Tử sợ hắn phát hiện, vội vàng dời ánh mắt đi.

Buổi sáng lúc Chu Tử giúp Triệu Trinh mặc quần áo cưỡi ngựa màu tím, không cẩn thận chạm vào lưng Triệu Trinh, Triệu Trinh liền rụt mạnh một cái. Chu Tử nhớ tới đêm qua lúc lau tóc cho Triệu Trinh cũng đụng trúng lưng, hắn cũng có phản ứng này, thấy hơi khó hiểu, liền nói với Triệu Trinh: "Vương gia, cho nô tỳ xem lưng đi của ngài được không ạ!"

Triệu Trinh vừa nghe, lập tức khép chặt vạt áo, trên mặt biểu tình đầy vẻ đề phòng.

Nhìn bộ dáng hắn nghiêm giữ trinh tiết như lâm đại địch này, Chu Tử cảm thấy có chút buồn cười: "Nô tỳ thật sự chỉ muốn nhìn xem lưng của ngài thôi!"

Triệu Trinh liếc nàng một cái, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế thêu.

Chu Tử cởi áo ngoài ra, rồi cởi trung y của hắn, vừa vạch áo nhìn vào bên trong, vừa nhìn thoáng qua đã thấy một vết đao kéo dài từ vai đến phần eo, tuy rằng đã trắng bệch không còn máu, nhưng vết rách trên miệng vết thương nhìn cũng thực đáng sợ.

Chu Tử kinh hãi, vội vàng nhẹ tay nhẹ chân cởi bỏ trung y của Triệu Trinh ra.

Lần này nàng nhìn thấy rõ ràng, trước ngực sau lưng Triệu Trinh đều có rất nhiều miệng vết thương to có nhỏ có, có cái đã kết vảy, có cái còn chưa lành hẳn, nhưng cái ở trên lưng là nghiêm trọng nhất.

Trên mũi Chu Tử có chút cay cay, chua xót. Nàng nhìn Triệu Trinh. Theo như nàng biết, đây chỉ là một thiếu niên hôm qua mới tròn mười tám tuổi thôi a! "Miệng vết thương nhiều như vậy còn muốn tắm rửa, ngài không sợ bị nhiễm trùng sao?!" giọng nói Chu Tử hơi khàn khàn, "Sao ngài không biết tự chăm sóc bản thân vậy?"

Hai vai Triệu Trinh thẳng tắp, ngồi ngay ngắn, không nói gì. Bất quá ở trong lòng hắn lại cứng đầu cứng cổ phản bác: Nam nhi trên chiến trường giết địch, ai mà không bị thương? Chút thương tính nhỏ ấy đã tính là gì!

Chu Tử không biết thuật đọc tâm, chỉ biết đau lòng cho vị Vương gia vẫn còn là thiếu niên này. Nàng giữa chặt hai vai Triệu Trinh, kiên quyết nhìn thẳng vào mắt Triệu Trinh: "Vương gia, ngài ngồi yên ở đây, nô tỳ đi lấy thuốc!"

Không bao lâu, Chu Tử cầm thuốc mỡ cùng vải bông đến. Nàng bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương cho Triệu Trinh, rồi dùng băng gạc quấn quấn cột cột một hồi. Sau khi giúp Triệu Trinh mặc quần xong, nàng lại dặn dò một câu: "Mấy ngày này không thể uống rượu, không thể ăn mấy thứ cay nóng gì đó!"

Triệu Trinh đã sắp bước qua cửa lớn của nội viện, nghe vậy lại quay đầu nhìn nàng, cau mày, trên mặt tràn đầy vẻ không hài lòng.

Chu Tử cười tủm tỉm nhìn hắn, cảm thấy đôi mi thanh tú của hắn nhăn nhăn trông rất đáng yêu.

Triệu Trinh liếc mắt trừng nàng một cái, đi nhanh về phía trước, tùy tùng Triệu Anh, Triệu Dũng đứng chờ ở ngoài cửa liền đi theo. Bốn người Tĩnh Di đứng xếp thành một hàng ngang, đồng loạt cất tiếng oanh vàng: "Cung tiễn Vương gia!"

Chu Tử cũng vội nhún gối hành lễ.

Buổi trưa Chu Tử gặp Đào ma ma.

Đào ma ma cẩn thận đánh giá Chu Tử, phát hiện đôi lông mi nàng dán chặt, mi tâm không giãn ra, trong lòng có chút ưu sầu, nói: "Vương gia còn chưa gọi con đến hầu hạ sao?"

Chu Tử sửng sốt, vội vàng cúi đầu.

Đào ma ma nghĩ nàng thẹn thùng, nên vội an ủi: "Không cần sốt ruột."

Triệu Trinh hôm nay trở về thật sớm, giờ Thân đã về.

Chu Tử nhìn miệng vết thương của hắn, lại bôi thuốc một lần nữa, rồi băng bó.

Lúc Chu Tử đang băng bó cho hắn, Triệu Trinh trong lòng có chút mơ màng. Hắn cảm thấy trên người Chu Tử tỏa ra mùi hương rất dễ chịu, thân người mềm mại, ngón tay cũng mềm. Lúc mới gặp Chu Tử, hắn còn cảm thấy tay nhỏ beo béo của nàng rất khó nhìn, hiện tại mới phát hiện, bàn tay non mềm nhẹ dịu như vậy chạm đến thân mình, tuy là miệng vết thương, cũng rất thoải mái.

Triệu Trinh một lần rồi lại một lần muốn dựa vào Chu Tử, nhưng hắn vẫn tự chủ, thẳng lưng ngồi trên ghế.

Đêm nay trời nổi gió, không bao lâu mưa liền rơi xuống. Chuông gió treo dưới mái hiên bị gió thổi tạo ra một loạt tiếng vang, lại thêm tiếng gió thổi lá cây, tiếng mưa rơi trên ngọn cây chuối tây, đêm mưa nhất thời mang theo chút lạnh lẽo.

Triệu Trinh vẫn chưa ngủ. Hắn nghe thanh âm bên ngoài, nhớ đến tiếng gió vù vù trên chiến trường cách đây không lâu, tiếng hồ cầm sâu thẳm, lại nhớ tới các tướng sĩ chết trận trên chiến trường Tây Cương, trong lòng hỗn loạn không yên.

Chu Tử cũng không ngủ được, đang nằm lắng nghe bên ngoài: tiếng gió tiếng mưa rơi, tiếng chuông gió rung, chợt nghe trên giường truyền đến tiếng của Triệu Trinh: "Nha đầu béo, thổi tiêu đi!"

Thổi tiêu ư? Thổi tiêu! Vốn đã từng đọc đủ thứ dâm thư – Chu Tử, như một mảnh hỗn độn trong gió, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Triệu Trinh rầu rĩ nói: "Trên kệ đồ có một cây tiêu màu tím, chẳng lẽ không phải là của ngươi?"

Chu Tử nhớ mình đúng là có để một cây tiêu màu tím ở trên kệ, biết mình đã nghĩ nhiều, thật là suy nghĩ nhiều rồi. Trái tim của nàng lúc này mới trở về tại chỗ.

Nàng đứng lên cầm tiêu, ngồi xuống nơi để chân, bắt đầu thổi. Nàng thổi bài 《 Tô Vũ chăn cừu 》.

Trong tiếng tiêu, Triệu Trinh giống như lại trở về đại mạc, thấy được vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm của đại mạc; giống như được đi tới thảo nguyên, thấy được từng cụm từng cụm mây trắng trên bầu trời xanh lam ở thảo nguyên; giống như lại được tới dưới chân núi Tuyết Sơn, nghe được bài ca chăn cừu du dương của dân du mục...

Hắn lạnh lùng nói: "Lên đây!"

Chu Tử sửng sốt một chút, buông tiêu xuống, vén màn châu lên, ngồi xuống bên giường.

"Nằm xuống đi." Triệu Trinh thản nhiên nói.

Chu Tử chậm rãi nằm xuống bên người hắn.

Triệu Trinh nghiêng người, vươn cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng.

Hắn không nói gì, Chu Tử cũng không dám nói lời nào.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Bên ngoài tiếng mưa gió càng lúc càng lớn.

Mặt Triệu Trinh kề sát mặt Chu Tử, thân kề sát thân. Khối thân thể ấm áp mềm mại này, thật sự, trong đêm mưa gió này, mang đến cho tâm hồn cô độc của hắn một chút ấm áp và an ủi.



Seguir leyendo

También te gustarán

11K 1.3K 20
Hán Việt: Bạch nguyệt quang thế thân đích chức nghiệp tố dưỡng Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, xuyên sách, nhẹ nhàng, Kim b...
29.2K 1.2K 134
Tác giả: Tuyên Tương Tác Vũ Thể Loại: dị giới, xuyên không, nữ cường, HE Nội Dung: - Kiếp trước, nàng là "Quái vật" duy nhất còn sống sót...
212K 13.8K 80
Tác phẩm: Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi Tác giả: Cố Nhân Ôn Tửu Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chiếm hữu, giả incest, 1×1, HE. Nhân vật...
65.6K 523 7
Thể loại : ngôn tình, trọng sinh, cổ đại, 1v1, chủng điền, kinh thương, hoàn. Sơ lược : Trùng sinh nông gia mọi chuyện khó, kiếm tiền được trước quản...