Ánh mắt của một quân nhân, đặc biệt người có thân phận địa vị cao, chung quy sẽ mang theo một chút cảm giác áp bách.

Đường Hiểu bây giờ chính là có cảm giác này, cậu cảm thấy như đang nằm ở trên bàn mổ bị giải phẫu, đặc biệt là ánh mắt của hai người cậu.

Một bữa cơm, Đường Hiểu ăn mà sau lưng toát đầy mồ hôi.

Rốt cục cậu cũng biết tại sao lúc ăn cơm Cốc Tu Cẩn không thích nói chuyện, thì ra đây là thói quen, gia đình quân nhân rất nghiêm khắc, ăn không nói ngủ không nói là điều cơ bản nhất.

Sau khi ăn cơm tối xong, Cốc Huy Vinh liền gọi mọi người vào phòng khách, bao gồm cả Đường Hiểu.

Cả gia đình ngồi trên ghế sô pha vây quanh phòng khách, ba tầm mắt tựa như laser tập trung trên người Đường Hiểu.

Cốc Tu Cẩn nắm tay Đường Hiểu, khích lệ cậu.

“Ông ngoại, bà ngoại, cậu cả, cậu hai, em ấy là Đường Hiểu, là người yêu kiếp này của con.”

“Ông bà ngoại, cậu cả cậu hai, chào mọi người, con là Đường Hiểu.” Đường Hiểu lập tức đứng lên, khẩn trương cúi chào.

Cốc Tiểu Kỳ xì cười một tiếng.

Cốc Tu Cẩn nhìn qua, cô lập tức thu lại ý cười.

“Ai là ông ngoại của cậu, không cần gọi nghe thân mật như vậy, tôi vẫn chưa thừa nhận cậu.” Cốc Huy Vinh cả đời làm quân nhân, không chịu nổi nhất là người thoạt nhìn yếu ớt như gà luộc, huống chi còn là một người đàn ông, mở miệng liền ghét bỏ đáp lại.

Đường Hiểu có chút xấu hổ.

Cốc Huy Vinh nói tiếp, “Cậu trai trẻ, nói điều kiện của cậu đi, cậu muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi cháu ngoại của tôi?”

Đường Hiểu liếc mắt nhìn Cốc Tu Cẩn một cái, trả lời, “Trừ phi học trưởng không cần con trước.”

Cốc Huy Vinh cười lạnh nói, “Cậu cùng nó ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt, không có người nào đồng ý thừa nhận tình cảm hai người, tương lai nó rất có thể sẽ mất đi tất cả, cho dù là như vậy, cậu cũng muốn ở bên cạnh nó sao?”

Đường Hiểu kiên định gật gật đầu, chuyện gì cậu cũng có thể nhượng bộ, duy nhất chuyện bảo cậu rời khỏi Cốc Tu Cẩn là cậu không làm được.

“Cậu ở bên cạnh Tu Cẩn, đơn giản là vì tài sản và thân phận của nó, cậu nói đi, cần bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi nó?” Cốc Huy Vinh tựa như gây sự hỏi.

Đường Hiểu có chút bất ngờ, hỏi ngay trước mặt nhiều người như vậy, cho dù thật sự là nhắm vào tiền tài và địa vị của Cốc Tu Cẩn, cậu cũng không thể nào trực tiếp nói ra, ai lại não tàn như vậy chứ, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của những người khác, đột nhiên cậu cảm thấy ông ngoại Cốc Tu Cẩn có chút cáo mượn oai hùm.

Nghĩ vậy, Đường Hiểu liền lộ ra một tia cười nhẹ, “Ông ngoại, bản thân con có tiền.”

Cốc Huy Vinh bị nghẹn một chút.

Chu Tú Anh vội vàng thuận khí cho ông.

“Nghe nói anh lớn lên ở nông thôn, một người nông dân làm sao có thể có tiền, chẳng lẽ là anh Cẩn đưa cho anh sao?” Cốc Tiểu Kỳ thấy ông nội bị nói đến không trả lời được, nhất thời không phục mở miệng, ở trong lòng cô, Cốc Tu Cẩn chính là nam thần, ai cũng không xứng đứng ở bên cạnh anh.

“Tiểu Kỳ.” Cốc Tu Cẩn thản nhiên kêu cô một tiếng.

Cốc Tiểu Kỳ thè lưỡi.

Cốc Huy Vinh tựa như nhìn thấy cánh cổng dẫn đến thế giới mới, nghi hoặc nhìn Đường Hiểu, “Tiểu Kỳ nói rất đúng, thân là một người đàn ông, sao có thể một người đàn ông khác nuôi mình!”

Đường Hiểu bình tĩnh nói, “Con có lấy tiền của học trưởng…”

Vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn cậu, cư nhiên dám thừa nhận?

Cốc Tu Cẩn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Cốc Huy Vinh hừ một tiếng, “Cậu có tay có chân lại muốn lấy tiền của một người đàn ông khác, người như vậy mà muốn bước vào cửa chính Cốc gia sao, tôi tuyệt đối không thừa nhận cậu.”

Hai người cậu của Cốc Tu Cẩn lại không nói một lời nào.

Đường Hiểu nói tiếp, “Con đang làm việc ở công ty của học trưởng, mỗi tháng đều lấy tiền lương của anh ấy.”

Cốc Huy Vinh: “…”

Phụt!

Chu Tú Anh nhịn không được nở nụ cười.

Cốc Quân Hạo và Cốc Tiểu Kỳ nhất thời hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ông nội chịu thiệt trước mặt người ngoài, phải biết rằng, ông nội chính là một người nổi danh cáo già.

Sủng Thê Chi ĐạoWhere stories live. Discover now