Chương 28

3.2K 79 2
                                    

"Không cần, ta đã đến đây."

Một giọng nói truyền đến, cùng với tiếng đẩy cửa, vài bước sau Tư Đồ Minh Duệ đã đứng trước mắt nàng.

"Lưu Hương, đi lấy một bộ y phục theo lời Trang cô nương tới đây"

Lưu Hương lui ra ngoài, Trang Thư Lan cũng không nói gì, chỉ ngồi trầm ngâm im lặng, nhìn Tư Đồ Minh Duệ vẫn một thân hồng y như trước, chờ hắn lên tiếng.

"Ngươi không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?"

Tư Đồ Minh Duệ mỉm cười, ngồi vào bên cạnh nàng, rót hai chén trà, đưa một chén tới trước mặt nàng.

"Cám ơn!"

Trang Thư Lan vuốt cằm, nâng tách trà lên, hơi nhấp môi, lại đặt xuống, sắc mặt không thay đổi nói.

"Tư Đồ đại nhân nghĩ ta có chuyện gì muốn hỏi sao?"

Đầu Trang Thư Lan trống rỗng, chuyện gì cũng lờ mờ không rõ– Nghĩ lại, mình không cẩn thận " ngủ" ở trong vườn nhà hắn, tiếp theo không may bị nhiễm lạnh, sau đó sinh bệnh rồi hôn mê. Nói ra thì thấy tất cả đều bình thường nhưng chuyện này lại càng quá mức kỳ quái, trong kinh thành bao nhiêu phủ đệ như vậy tại sao mình lại không cẩn thận ngủ lại trong vườn nhà hắn!

Tư Đồ Minh Duệ không hề để ý cười.

"Ta đoán, Trang cô nương nhất định còn khúc mắc vì chuyện cô nương " ngủ" trong vườn nhà ta"

Tách trà trong tay nàng hơi chấn động, trà trong tách khẽ gợn, mày cũng bất giác nhíu lại, suy nghĩ của nàng bị người khác đoán trúng, khiến Trang Thư Lan cảm thấy khó chịu như bị người khác khống chế.

"Vấn đề này cũng nói qua, hơn nữa ta đã tìm được một đáp án khác có vẻ vừa lòng rồi"

Trang Thư Lan thoải mái tươi cười nói.

"Mặc kệ tối qua không biết xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết chuyện này tuyệt đối không xảy ra lần thứ hai. Cho nên, Tư Đồ đại nhân cứ yên tâm với từng ngọn cây cọng cỏ trong vườn nhà ngài."

Cho dù là nàng say rượu rồi bị người ta bắt cóc tới nơi này nhưng vẫn chưa bị thương, cho thấy thân thể của nàng vẫn rất an toàn. Về phần tại sao lại ở trong phủ Tư Đồ Minh Duệ, nàng không muốn quan tâm đến. Nàng có cảm giác hắn biết chuyện gì đó nhưng cũng không trông mong hắn sẽ nói ra điều gì.

"Thật là như vậy không được. Ta chỉ lo lắng Trang cô nương cho rằng hoa mai trong vườn ta vô cùng quý hiếm, ngày mai hoặc ngày kia hoặc một đêm không xa nào đó, cô nương lại không mời mà tự đến phủ ta!"

Tuy Tư Đồ Minh Duệ chỉ thản nhiên nói nhưng nàng có thể nghe ra trong lời đó là sự khẳng định chắc chắn.

"Vậy tới lúc đó nói sau!"

Vốn Trang Thư Lan định một mực khẳng định không bước vào trong phủ Tư Đồ Minh Duệ nửa bước chứ đừng nói tới vườn, nhưng lời vừa đến bên miệng lại không thể nói ra, chuyện ngày mai ai có thể nói trước được?

"Xem ra Trang cô nương thật đúng là nhớ mãi không quên mai viên của ta a! Không biết có thật là nhớ mai viên hay nhớ ta đây hoặc người nào đó trong phủ?"

Nàng Phi Lười Của Tà VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ