Chương 133 : Gió bắt đầu thổi

628 36 0
                                    



Đối với chuyện Đức Vinh Đế chết đi, Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu dù chưa nói rõ, nhưng trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình. Cho dù chuyện tiên đế băng hà là có nguyên nhân hoặc là bị người ám toán, lúc này đám người của Đế kinh kia đều dồn hết sự chú ý lên người Văn Nhân Cửu mang danh nghĩa Thái tử này.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn —— Đức Vinh Đế băng hà, chỉ đợi Văn Nhân Cửu về kinh, dựa theo lễ pháp tổ tông, dĩ nhiên là do Thái tử ngay hôm đó đăng cơ lên ngôi, trở thành tân đế của Đại Càn.

Nhưng tình trạng hiện tại, thật sự không cho phép bọn họ lạc quan như vậy.

Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu vội vàng tạm biệt Vu chức, dẫn theo một đoàn người suốt đêm ra khỏi Miêu Cương. Bởi vì xe ngựa cồng kềnh, Văn Nhân Cửu liền quyết định bỏ qua xe ngựa, cùng Lạc Kiêu cưỡi một con ngựa, chạy một đêm như thế, đợi đến lúc tảng sáng cả đoàn người liền tới biên giới Cam Châu.

Lạc Kiêu ngồi trên ngựa, từ xa nhìn hai chữ “Cam Châu” thật to trên cổng thành, có chút đăm chiêu liếc nhìn Văn Nhân Cửu ở trong ngực mình, trong lòng đã rõ ý tứ của y: “Điện hạ là muốn kết hợp với Hiên vương?”

Văn Nhân Cửu híp mắt, giọng điệu lạnh lùng: “Tuy nói ngày đó Hiên vương là chán nản đến đây, những năm này dù sao cũng có thế lực của mình. Cô tới đây hợp tác với y, giữ lại đường lui luôn là điều tốt.”

Lạc Kiêu đáp lại, cảm thấy suy nghĩ này của Văn Nhân Cửu cũng không phải không đúng. Lúc trước Đại hoàng tử Văn Nhân Hiên gần như bị lưu đày đến Cam Châu, thầm nghĩ nhất định cũng không cam lòng. Mặc dù lúc này y cũng không mừng khi Văn Nhân Cửu leo lên đế vị, nhưng cho dù thế nào, đế vị này so với việc rơi vào tay Thất hoàng tử thì tốt hơn nhiều —— Sau lưng Thất hoàng tử Văn Nhân An chính là còn một vị Hoàng hậu.

Huống hồ nếu lúc này có thể bảo vệ Thái tử, ngày sau dù thế nào cũng có công tòng long, đối với bản thân y cũng là có lợi không có hại.

Phân phó Triệu Mục dẫn theo hộ vệ đến dịch trạm an bài thỏa đáng, Triệu Mục nhận được mệnh, giục ngựa liền dẫn thủ hạ quay người rời đi.

Lạc Kiêu cưỡi ngựa đi vào cổng thành, lúc này mới trở mình xuống ngựa, cẩn thận đỡ Văn Nhân Cửu xuống, dắt ngựa vào thành.

Đường đến Hiên Viên phủ cũng không xa, Lạc Kiêu đi qua gõ cửa, đứa nhỏ giữ cửa từ bên trong thò đầu ra nhìn hai người từ trên xuống dưới, lúc ánh mắt rơi vào trang phục của Văn Nhân Cửu, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, cũng không dám tiếp tục hỏi bái thiếp của bọn họ, run run rẩy rẩy hô một tiếng “Thái tử”, nhanh chóng đón người vào.

Trong phủ, lúc Văn Nhân Hiên được tiểu tư từ trong phòng dẫn ra, thấy hai người Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu ngược lại cũng không có gì ngoài ý muốn. Y thi lễ với Văn Nhân Cửu trước, hô một tiếng “Thái tử”, sau đó mới ngồi xuống.

Tiểu Hầu GiaWhere stories live. Discover now