Chương 60 : Đòi lương

869 52 4
                                    

Thời giam thấm thoắt, đảo mắt liền  đến tháng tám.

Thời tiết Đế kinh vào tháng tám đã nóng có chút dữ dội, con ve mùa hạ nằm rạp trên nhánh cây, hướng về ánh mặt trời chói chang râm ran  không ngừng không nghỉ, bỗng dưng phiền lòng.

Văn Nhân Cửu đang ở trong thư  phòng rũ mắt đọc thư truyền tới từ biên cảnh Thú Châu, đúng lúc Trương Hữu Đức đẩy cửa đưa trà  vào, thấy thế liền cười nói: “Là thư của Thế tử?”

Văn Nhân Cửu không đáp, đặt phong thư trong tay qua một bên, cầm bút chấm chút mực, suy tư một hồi, sau đó hạ bút viết hồi âm, qua hồi lâu mới mở miệng thản nhiên nói: “Chỉ là báo  cáo cho Cô tình huống trong quân mà thôi.”

Trương Hữu Đức đặt trà xuống thư án của Văn Nhân Cửu, nhìn bộ dạng hồi âm của y, cười híp mắt nói: “Nô tài cũng chưa hỏi trong thư Thế tử viết gì a.”

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn ông: “Ngươi gần đây miệng lưỡi ngược lại càng lanh lợi không ít.”

Trương Hữu Đức bật cười, đáp lại “Nô tài biết sai”, nhưng cũng không dám tiếp tục trêu ghẹo, chỉ lầm lũi cầm quạt đứng phía sau Văn Nhân Cửu, nhẹ nhàng quạt gió cho y.

“Nhưng cũng phải nói, Thế tử đến Thú Châu cũng hơn hai tháng rồi, thư gửi lại không ít. Ngược lại không biết tình huống bên kia rốt cuộc thế  nào rồi.” Trương Hữu Đức đứng phía sau Văn Nhân Cửu trong chốc lát bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

“Lạc Tử Thanh người kia… A.” Văn Nhân Cửu lẩm nhẩm cái tên này, hàng  mi rũ xuống mắt y, người bên cạnh không  thể nhìn ra trong đôi mắt kia ẩn chứa  cảm xúc gì, chẳng qua là bên môi  rồi  lại lơ đãng tràn ra ý cười nhợt nhạt,  “Suy cho cùng là  chảy dòng  máu của Lạc gia, so với ở trong Hoàng cung  này, hắn ở nơi biên cảnh Thú Châu kia sợ là càng  thêm  như cá gặp nước rồi.”

Hạ bút trong tay, đợi đến khi mực trên giấy được gió thổi khô, cẩn thận gấp  lại, bỏ vào bì thư, sau đó mới quay  người đưa cho Trương Hữu Đức: “Giúp Cô bảo người chuyển thư này đi a.”

Trương Hữu Đức đáp “Vâng” một  tiếng, cũng không dám chậm trễ, cầm theo bức thư kia bước nhanh ra khỏi phòng.

Chờ đến khi Trương Hữu Đức rời khỏi, Văn Nhân Cửu vốn đang muốn  tiếp tục phê duyệt tấuchương, nhưng phê duyệt không được bao lâu, khóe  mắt liếc về lá thư của Lạc Kiêu, chần  chờ trongchớp mắt, quỷ thần xui khiến, rồi lại nhịn không được đưa tay cầm bức thư kia lên đọc thêm  mấy lần.

Đầu ngón tay xẹt qua giấy viết thư,  nhìn những câu chữ tỏa ra mùi mực nhàn nhạt, Văn Nhân Cửu khẽ vuốt ve phía trên một lúc. Cùng sự khác biệt giữa người nọ với bề ngoài  tuấn nhã  thanh tú của văn thần, chữ Lạc Kiêu  cũng là phóng khoáng, rõ  ràng là chữ Khải chính  tông, nhưng  lại có thể  nhìn ra một  loại không bị trói buộc giữa những  hàng chữ.

Tiểu Hầu GiaWhere stories live. Discover now