Chương 23

2.3K 202 132
                                    

Hôm qua cảnh sát đã tới nhà Yến Hàng.

Sơ Nhất biết bóng lưng trong ảnh kia quả thật là chú Yến rồi.

Như vậy... Yến Hàng chắc cũng biết chiếc xe kia do ai lái, cũng biết rằng người thứ ba có mặt ở hiện trường là ai.

Điều này làm Sơ Nhất cực kỳ sợ hãi.

Mà cậu sợ hơn chính là, Yến Hàng  biết chú Yến có thể bị thương, còn bố cậu lại không sao.

Ba người một chỗ, một người chết, một người thương nặng, một người không việc gì...

Sơ Nhất đứng phía sau thân cây, nghĩ đến những điều này, cậu lại hốt hoảng một trận, hoảng loạn đến nỗi có chút đứng không nổi, phải dựa vào thân cây.

Mấy ngày nay cậu trải qua rất khổ sở, hai ngày rồi không tới trường, trong nhà bung bét, bố Sơ không có tin tức gì, người không tìm thấy, cũng không hề liên lạc với người trong nhà.

Mẹ Sơ ngày ngày ngồi thất thần trên ghế salong, bà ngoại ngày ngày hùng hùng hổ hổ, thấy ai cũng mắng, cứ ra ngoài một chuyến đều phải cãi nhau với người ta một trận.

Mà so với trong nhà, nghe đồn bên ngoài còn đáng sợ hơn.

Bố Sơ trở thành phiên bản thực của "Chớ chọc vào người đàng hoàng."

Nếu bị ép đến cảnh khốn cùng, sẽ trực tiếp đâm cho vài nhát đến chết, đâm chết một người vẫn chưa đủ, còn làm bị thương thêm một người khác.

Bên kia vụ án vẫn không có tiến triển gì, bên này cậu đã thành con trai của kẻ sát nhân.

Mà điện thoại cậu vốn dĩ ngoài tin nhắn của Yến Hàng ra chưa bao giờ có thêm tin nhắn từ người khác, mấy ngày này Wechat bỗng trở nên náo nhiệt, mỗi ngày đều có bạn học thêm cậu làm bạn tốt.

Cảm giác tự nhiên nổi tiếng một cách bất đắc dĩ dưới ánh mắt của tất cả mọi người, khiến cậu cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều như đang bị cầm tù trong một buồng giam trong suốt.

Không ai nghe thấy cậu nói, cũng không ai muốn nghe, chỉ có ngày càng trở nên nghẹt thở.

Cậu liếc mắt nhìn cửa sổ nhà Yến Hàng ở trước mặt, sau khi cảnh sát rời khỏi, trong nhà Yến Hàng vẫn không có động tĩnh gì.

Thực ra cái gọi là động tĩnh, đơn giản chỉ là đèn có sáng lên hay không, cái bóng của Yến Hàng có thoảng qua trên rèm cửa sổ hay không.

Hôm nay, tới tận 9 giờ tối, đèn nhà Yến Hàng chưa sáng lên lần nào.

Điều này làm Sơ Nhất vô cùng lo lắng.

Mấy ngày nay Yến Hàng chưa từng ra khỏi cửa, Sơ Nhất không rõ tình hình của hắn, thậm chí không biết hắn có ăn chút nào suốt mấy ngày qua hay không.

Chỉ có thể từ việc đèn bật tắt mới đoán được Yến Hàng đang ở nhà, đang đi lại.

Còn lại không biết gì hết.

Nhưng cậu không dám liên lạc với Yến Hàng, cậu không biết Yến Hàng có phải cũng giống những người khác, nghĩ bố cậu có liên quan tới án mạng hay không.

[ĐAM MỸ-HOÀN] Một đồng tiền xu - Vu TriếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ