Chương 45

7.1K 396 112
                                    


Chương 45

Thẩm Nguy cơ hồ là vừa nói xong thì đã lập tức hối hận. Hắn không biết mình nói cái này với Triệu Vân Lan thì có ý nghĩa gì, cũng không biết mình đang mơ hồ mong đợi điều chi, chỉ nhất thời nửa khắc như vậy thôi mà hắn thấy bản thân mình thật sự là vừa đáng khinh lại vừa đáng cười.

Thẩm Nguy đã quen nói năng hàm súc, câu nói kia như thể đã xé toang lồng ngực tươi sống mà mang trái tim bày ra trước mặt đối phương, nhưng không phải hắn muốn biết Triệu Vân Lan phản ứng thế nào, chỉ là cảm giác chính mình cần cắt đứt mà không cắt được, vốn là không xứng nói với y như thế.

Một đời hắn sát phạt quyết đoán chưa từng ôn nhu như vậy bao giờ...... có lẽ là vì còn chưa gặp con người nắm giữ tất cả tâm tình buồn vui giận dữ của mình mà thôi.

Trầm mặc một hồi, Thẩm Nguy cúi đầu nghiêng người đẩy cửa xe: "Cảm ơn, ta lên nhà."

Triệu Vân Lan cảm thấy mình điên đến nơi rồi, y dùng bao nhiêu là thủ đoạn tồi tệ để mà theo đuổi Thẩm Nguy non nửa năm, sắp đem người ta thu vào tay, miêu tả cụ thể quá trình có thể nói là "Không cần cả mặt mũi, muốn trăng sao cũng chiều", tự nhận cho dù có là trai thẳng chân chính thì cũng không thể không bị y bẻ cong...Thế nhưng y tuyệt không dám dùng loại thái độ này để đối đãi với Trảm Hồn Sứ.

Y và Trảm Hồn Sứ quen biết nhiều năm, không tính là giao tình sâu sắc nhưng ít ra thì quan hệ rất không tồi, tuy thế vẫn không thể thân cận được. Phàm là người có chút ít biết mình biết người thì đều sẽ bảo trì đầy đủ tôn trọng với một cường giả tuyệt đối như Trảm Hồn Sứ.

Hắn cường đại cũng không phải hoàn toàn do sức mạnh. Sức mạnh của Trảm Hồn Sứ là do trời sinh, cái này không có gì đáng nói, sự cường đại của kẻ ấy đến từ chính bản thân hắn.

Từ trước đến nay nơi cực âm chỉ sinh ra ma vật chứ không sinh ra tiên đạo, đây là chuyện có đạo lý của nó. Khi hai tay trống không còn dễ dàng đọa lạc, huống hồ còn là vật ở u minh trời sinh đã cầm vũ khí sắc bén trong tay.

Từ cổ tới nay, Trảm Hồn Sứ là người duy nhất tạo nên kì tích dùng xuất thân nhơ bẩn ấy mà hiển thánh, không có trái tim sắt đá kiên định phi thường thì không thể đạt được. Triệu Vân Lan không chút nghi ngờ, loại người như Trảm Hồn Sứ...... như Thẩm Nguy, cho dù có một ngày tan xương nát thịt rơi xuống bùn lầy, cũng vẫn là tôn quý vô cùng khiến người ta không dám vấy bẩn.

Khi Thẩm Nguy cúi đầu mở cửa xe, sườn mặt bình thường chỉ thấy dễ nhìn kia lại hiện lên một nét ảm đạm không tả nổi. Triệu Vân Lan cũng không biết bản thân lúc ấy suy nghĩ cái gì mà bỗng nhiên đưa tay cản cửa lại: "Ta còn chưa từng tới địa bàn của Trảm Hồn Sứ bao giờ. Ngài không định mời ta lên ngồi một chút sao?"

Ánh mắt Thẩm Nguy trong giây phút đó bỗng sáng bừng lên, nhưng mà rốt cục hắn cũng chỉ khách khí gật đầu với Triệu Vân Lan rồi nói một tiếng: "Mời."

Triệu Vân Lan khóa xe, tâm tình vi diệu theo Thẩm Nguy lên lầu. Nhà Thẩm Nguy phi thường sạch sẽ, không thể đem ra so sánh với cái ổ chó thảm thiết của Triệu Vân Lan: điện thoại và TV đều phủ tấm chống bụi, thùng rác sạch trơn, trên bàn là từng xấp từng xấp văn kiện sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, phòng ngủ khóa cửa, nhìn không thấy bên trong.

[Đam Mỹ] Trấn Hồn - Priest (EDIT FULL)Where stories live. Discover now