[Cổ đại] Thú Phi - Chu Ngọc

بواسطة leviathanharris

948K 27.9K 2.6K

Tác giả: Chu Ngọc Biên tập: Lãnh Vân & MDH Thể loại: Cổ đại http://macdichhoi.wordpress.com/ Độ dài: 174... المزيد

Văn án
Chương 1: Ám sát
Chương 2: Yêu đương vụng trộm
Chương 3: Đau
Chương 4: Truy sát
Chương 5: Phản kích
Chương 6: Cưỡng hôn
Chương 7: Giao chiến
Chương 8: Chạy trốn
Chương 9: Lục soát
Chương 10: Cường địch xuất hiện
Chương 11: Tức giận tới bất tỉnh
Chương 12: Tìm y
Chương 13: Khách qua đường
Chương 14: Bà bà
Chương 15: Thay mận đổi đào
Chương 16: Dực Vương
Chương 18: Bách hoa hội
Chương 19: Trúng độc
Chương 20: Thể hiện tài năng
Chương 21: Thủ đoạn
Chương 22: Tiên nữ
Chương 23: Xuất phủ
Chương 24: Có phát hiện
Chương 25: Bí ẩn
Chương 26: Kẻ chủ mưu
Chương 27: Tương kế tựu kế
Chương 28: Sắc dụ
Chương 29: Đêm trăng
Chương 30: Phải thích ta
Chương 31: Đàn ong bắp cày
Chương 32: Dũng mãnh
Chương 33: Chuyện gì thế này?
Chương 34: Đàn dã thú
Chương 35: Khúc nhạc
Chương 36: Nhường đường
Chương 27: Rời đi
Chương 38: Yến Quốc
Chương 39: Thất hoàng tử
Chương 40: Tín vật đính ước
Chương 41: Đi săn
Chương 42: Mãng xà khổng lồ
Chương 43: Giằng co
Chương 44: Hàng phục
Chương 45: Dự tiệc
Chương 46: Đêm mới bắt đầu
Chương 47: Tuyên bố chủ quyền
Chương 48: Gia tộc Phi Linh
Chương 49: Bẫy rập
Chương 50: Tình trong biển lửa
Chương 51: Sụp đổ
Chương 52: Thích
Chương 53: Báu vật
Chương 54: Rời đi
Chương 55: Âm công
Chương 56: Vừa ý
Chương 57: Đêm tối tăm, bóng mờ mịt
Chương 58: Tắm tiên...
Chương 59: Mai phục (cởi truồng chạy rông)
Chương 60: Kẻ thù rình rập
Chương 61: Bị thương
Chương 62: Động lòng
Chương 63: Phong vân tụ hội
Chương 64: Cuộc phản công cuối cùng
Chương 65: Báo thù
Chương 66: Rời khỏi kinh thành
Chương 67: Người quen cũ
Chương 68: Cạm bẫy
Chương 69: Sống chết có nhau
Chương 70: Thân phận thật sự
Chương 71: Lời thề
Chương 72: Mây tán sương tan
Chương 73: Ấm áp
Chương 74: Ban hôn
Chương 75: Lễ vật mừng thọ quái dị
Chương 76: Vang danh khắp thiên hạ
Chương 77: Mưu sách
Chương 78: Thủ đoạn lôi đình
Chương 79: Y phục đẫm máu
Chương 80: Địa ngục
Chương 81: Thân phận động trời
Chương 82: Ranh giới sinh tử
Chương 83: Sinh ly tử biệt
Chương 84: Suy đoán chân tướng
Chương 85: Vân Khinh với Sở hình Thiên
Chương 86: Người quen cũ
Chương 87: Oan gia ngõ hẹp
Chương 88: Thủ đoạn tàn khốc
Chương 89: Đinh Phi Tình
Chương 90: Thập diện mai phục
Chương 91: Độc Cô Tuyệt, nguy hiểm!
Chương 92: Gặp lại
Chương 93: Thay đổi bất ngờ
Chương 94: Khói lửa chiến tranh
Chương 95: Lục quốc phạt Tần
Chương 96: Sấm sét kinh hoàng
Chương 97: Biển lửa nơi địa ngục
Chương 98: Vương hậu của quả nhân
Chương 99: Tẩm cung
Chương 100: Tần Vương hậu
Chương 101: Bắt nạt
Chương 102: Quả trường sinh
Chương 103: Đại hôn
Chương 104: Đêm hoa chúc
Chương 105: Người Nam Man đến
Chương 106: Bất ngờ làm phản
Chương 107: Dám đụng đến vợ của ta
Chương 108: Thánh nữ Nam Man
Chương 109: Ma đao Nam Vực
Chương 110: Bàn tay tội ác?
Chương 111: Tuyệt đáng thương
Chương 112: Hoan tình
Chương 113: Hoàng tước rình phía sau
Chương 114: Thánh nữ cung
Chương 115: Xông vào cửa ải
Chương 116: Hoa sen nơi ngục lửa
Chương 117: Độc
Chương 118: Trúng độc
Chương 119: Chàng trai áo bào trắng
Chương 120: Vị hôn phu
Chương 121: Thánh tử Nam Vực
Chương 122: Ngả bài
Chương 123: Lời đồn thổi nổi lên khắp bốn phía
Chương 124: Giữa đường gặp nạn
Chương 125: Ai là chim sẻ?
Chương 126: Truy kích và tiêu diệt
Chương 127: Rơi xuống vực
Chương 128: Tình và địch
Chương 129: Tương kế tựu kế
Chương 130: Rút củi dưới đáy nồi
Chương 131: Ngậm bồ hòn
Chương 132: Mang thai
Chương 133: Chuyện xấu
Chương 134: Hoạ phúc cùng chia
Chương 135: Vân Khinh ra nhập quân đội
Chương 136: Mồi nhử
Chương 137: Bắt đầu xưng bá
Chương 138: Báo thù
Chương 139: Độc Cô Tuyệt đến
Chương 140: Tay nắm chặt tay
Chương 141: Là phúc hay hoạ
Chương 142: Mưu tính cả thiên hạ
Chương 143: Ấm áp
Chương 144: Nam Vực Vương
Chương 145: Gặp lại
Chương 146: Mất tích
Chương 147: Giành vợ
Chương 148: Sinh con
Chương 149: Giống quái dị
Chương 150: Thống nhất Nam Vực
Chương 151: Đứa trẻ
Chương 152: Trở về
Chương 153: Cha của Vân Khinh
Chương 154: Cha con nhận nhau
Chương 155: Các bảo bối
Chương 156: Ức hiếp
Chương 157: Bắt đầu bá nghiệp
Chương 158: Đêm không ngủ yên
Chương 159: Nữ vương Hàn quốc
Chương 160: Thỏ khôn có ba ngách
Chương 161: Ai mưu tính ai?
Chương 162: Gió mây chuyển dời
Chương 163: Con trai
Chương 164: Đồng loạt quay mũi giáo tấn công
Chương 165: Giằng co
Chương 166: Chúng bạn xa lánh
Chương 167: Bỏ trốn mất dạng
Chương 168: Diệt Yến, Triệu
Chương 169: Trận chiến cuối cùng
Chương 170: Tề cùng đường
Chương 171: Tề cùng đường (tiếp)
Chương 172: Sở diệt vong
Chương 173: Xưng đế
Chương 174: Đại kết cục (Hoàn)

Chương 17: Tần Vương

7.1K 268 9
بواسطة leviathanharris

Vân Khinh nghe vậy, giờ mà bỏ đi thì quả là không tốt lắm, nên chẳng còn cách nào khác là đứng tại chỗ mà quay người nhìn về phía người mới tới.

Người kia có vài phần giống với Độc Cô Tuyệt, có điều dáng vóc thiên về uy vũ và cường tráng, gương mặt vuông vức hình chữ quốc (*) , lông mày kéo dài tới tóc mai, vô cùng tuấn lãng, nhưng không hề mang vẻ diễm lệ mị hoặc như Độc Cô Tuyệt. Trên người khoác một tấm trường bào màu đen đầy thoải mái, và toát ra tầng tầng khí chất đế vương trầm ổn. Và người đó giờ đang nhìn cô đầy ngạc nhiên. 

(*) Gương mặt hình chữ quốc: chỉ gương mặt vuông vắn, chúng ta hay gọi là mặt chữ điền. Nhưng theo Lãnh Vân ở đây có một chút chơi chữ, ý là không những gương mặt của Tần vương vuông vức, mà còn mang dáng dấp của chủ nhân một quốc gia thể hiện trên gương mặt.

"Tham kiến Tần vương Bệ hạ." Sở Vân và Mặc Ly đang đứng sau Độc Cô Tuyệt lập tức quỳ xuống cúi đầu.

"Thần đệ bái..." Độc Cô Tuyệt phất tay ra hiệu với Vân Khinh, rồi khẽ cúi người định bái chào Độc Cô Hành. Mà Vân Khinh cũng không quá am hiểu lễ tiết cung đình, nên cũng chỉ cúi người làm theo.

Độc Cô Hành vội bước tới nâng đệ đệ của mình dậy mà cười. "Khách sáo với đại ca làm gì, đây có phải trên đại điện đâu." Dứt lời, y kéo tay Độc Cô Tuyệt vô cùng thân mật, tay kia phẩy tay ra hiệu cho đám Vân Khinh, Sở Vân đứng lên.

Rõ ràng tình cảm giữa Độc Cô Tuyệt và vị đại ca này rất tốt đẹp, hắn ta lập tức nhoẻn miệng cười, không hề khách sáo.

Chờ đám Sở Vân đứng lên, Độc Cô Hành mới quay mặt nhìn kỹ Vân Khinh, rồi quay sang Độc Cô Tuyệt cười ha hả. "Hôm nay ta tới đúng lúc thật. Vương đệ, còn không mau thú nhận đi? Ta nhớ rõ quý phủ của đệ chưa hề có bóng dáng nữ tử kia mà."

Xem ra Độc Cô Hành rất tốt với đệ đệ, thân là vua một nước mà vẫn chỉ tự xưng là ta mà thôi, không hề xưng cô gọi quả (*) với Độc Cô Tuyệt, nên nghe ra vô cùng thân thiết. 

(*) Xưng cô gọi quả: Cô (hoặc cô vương) và quả (nhân) là cách tự xưng một cách khiêm tốn của bậc vua các nước chư hầu thời phong kiến. Cần phân biệt rõ với Hoàng đế, vua các nước lớn thường tự xưng là trẫm. Nay là thời bảy nước, các nước có vai trò chính trị ngang nhau, nên vẫn là vương (Tần vương, Sở vương... ) chứ chưa phải là Hoàng đế và do đó vẫn tự xưng là quả nhân hoặc cô. Và cần phân biệt với tước Vương do Hoàng đế phong tặng, thường tự xưng là bản vương chứ không phải quả nhân, vì tước Vương này là tước hiệu, chứ không phải là bậc đứng đầu một nước chư hầu.

Độc Cô Tuyệt đối với ánh mắt trêu chọc của đại ca, chỉ lạnh nhạt nói. "Nô lệ của đệ ấy mà."

Vân Khinh không ngờ bản thân từ lúc nào lại biến thành nô lệ của hắn. Cái gã này đúng thật là... Nhưng cô cũng không nổi giận, mà chỉ khẽ nhếch mép cười vẻ tự trào, vô cùng thong dong.

Động tác của cô tuy rất nhỏ, nhưng đã lọt cả vào ánh mắt của Độc Cô Hành. Y thấy thế, hai mắt bỗng chớp lóe, rồi vừa cười vừa vỗ vai đệ đệ của mình. "Nếu chỉ là một nô lệ, xem ra không phải nhân vật gì quan trọng đúng không. Vậy ta lấy mười nô lệ đổi lấy cô ta, đệ thấy thế nào?"

Lập tức Độc Cô Tuỵêt quay lại trừng mắt hung dữ với Vân Khinh, rồi quay lại nhìn vẻ mặt đầy ý cười (gian) của Độc Cô Hành, thẳng thừng từ chối. "Không đổi!"

"Đệ thật thẳng thắn quá!" Độc Cô Hành cười to, khắp thiên hạ này quả thật ngoại trừ Độc Cô Tuyệt, không có ai dám không nể mặt y như thế.

"Vương huynh, hôm nay huynh đến thăm đệ có việc gì không?" Độc Cô Tuyệt thản nhiên chuyển hướng câu chuyện.

Độc Cô Hành ngưng tiếng cười lớn, chỉ mỉm cười. "Không có gì, chỉ là nghe nói chỗ đệ..." Y không nói hết câu, nhưng Độc Cô Tuyệt đã hiểu ý huynh trưởng rồi. Hừ, phủ đệ của hắn chỉ là xuất hiện một nữ tử mà thôi, thế mà đường đường một Tần vương như huynh ấy cũng phải tự mình chạy tới hóng chuyện, đúng thật là!

"Bệ hạ, Bệ hạ... chờ nô tài với!" Đúng lúc đó từ phía xa của hồ nước có bóng một lão thái giám vừa thở dốc vừa chạy tới, không ai khác ngoài Nội đình tổng quản của Đại Tần, thái giám thân cận nhất của Độc Cô Hành.

Độc Cô Hành vẫn không để ý tới ông ta, mà chỉ nhìn Vân Khinh nãy giờ im lặng. "Vừa xong quả nhân có nghe thấy tiếng đàn, là cô nương tấu đó ư?"

Vân Khinh khẽ gật đầu. "Phải."

"To gan, dám dùng thái độ như thế để trả lời câu hỏi của Bệ hạ sao? Ngươi..." Vị đại thái giám vừa tới, lập tức lên tiếng trách cứ Vân Khinh trong tiếng hổn hển thở lấy hơi của mình.

"Không sao." Độc Cô Hành phẩy tay cắt ngang lời vị thái giám tổng quản kia.

Còn Độc Cô Tuyệt thì sao? Hắn ta chỉ liếc nhìn vị Đại tổng quản một cái, ông thái giám đáng thương bị ánh mặt rét lạnh của hắn quét qua, không nén nổi rùng mình, vội khom người khúm núm làm lễ. "Vương gia, Tiểu Hàn Tử xin vấn an ngài."

Vân Khinh thấy một người tuổi đã cao như thế, lại đi tự xưng là Tiểu Hàn Tử, không nhịn được nhướng mày một chút.

"Vương huynh, cô ta chỉ là một thảo dân nơi sơn dã, lễ nghi hoàng tộc đệ chưa kịp dạy." Độc Cô Tuyệt không thèm để ý tới Tiểu Hàn Tử, mà nhìn Độc Cô Hành lên tiếng.

Cô gái trẻ nghe thấy thế quay sang liếc nhìn Độc Cô Tuyệt. Gã kia đang nói tốt cho cô đấy à?

Tần vương cười cười vỗ vai Độc Cô Tuyệt, rồi bước tới cạnh Vân Khinh đưa mắt nhìn cây cổ cầm còn trong đình bát giác, rồi mỉm cười nói. "Đàn một bản cho quả nhân nghe được không?"

Thấy Độc Cô Hành nói đầy vẻ khách sáo, tuy không hiểu vì sao nhưng Vân Khinh vẫn dịu dàng trả lời. "Được!" Nói rồi cô lại ngồi xuống, mười ngón ngọc ngà khẽ khàng phẩy lên dây đàn, một khúc Thanh Phong Minh Nguyệt (gió mát trăng thanh) vang lên. Tiếng đàn du dương, như cảm thấy gió xuân phảng phất len lỏi qua người, như ngửi thấy hương vị cỏ xanh tươi mới thoang thoảng, như nhìn thấy một vầng trăng tròn sáng ngời dần dần nhô cao treo ngược ngọn cây, như nghe thấy tiếng ếch nhái côn trùng văng vẳng giữa đêm khuya dưới ánh trăng an bình mà tĩnh lặng. Tất cả, đều từ tiếng đàn mà truyền tới trong lòng mỗi người.

Ánh mắt Độc Cô Hành bỗng lóe lên một tia kỳ lạ, nhưng y vẫn đứng yên bên cạnh Độc Cô Tuyệt mà lắng nghe.

Một hồi lâu, khúc nhạc kết thúc.

"Cầm nghệ thật sự tuyệt vời." Độc Cô Hành không khỏi vỗ tay cất lời tán thưởng.

Vân Khinh nghe lời liền đứng dậy khẽ khom mình cúi đầu nhã nhặn trả lời y. "Tạ ơn Bệ hạ đã khen ngợi."

Độc Cô Hành lại một lần nữa ngắm nhìn cô thật kỹ lưỡng. "Thanh đạm u nhã mà tĩnh lặng, như đóa u lan ẩn mình nơi núi rừng thiên nhiên, quả là một thân khí độ tao nhã."

Y dừng một chút rồi nhìn thẳng Vân Khinh mà hỏi. "Vào cung với quả nhân không? Bãi bỏ thân phận nô lệ, ban thưởng cho cô chức nhạc sĩ cung đình."

Độc Cô Tuyệt vừa nghe dứt câu, lập tức giận tới tái cả mặt. Hắn cáu kỉnh trừng mắt với Vân Khinh một cái rồi quay sang định trả lời Độc Cô Hành. Không ngờ bàn tay của y vốn đang đặt trên vai hắn giờ khẽ khàng bóp nhẹ một cái, ý bảo hắn không được lên tiếng. Độc Cô Tuyệt thấy thế, hai hàng lông mày nhăn tít cả lại, rồi xoay qua nhìn Vân Khinh chằm chằm vẻ đầy dọa nạt, ra điều ngươi mà dám đồng ý, ta đảm bảo ngươi sẽ không yên thân.

Vân Khinh không thèm nhìn Độc Cô Tuyệt mà chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt Độc Cô Hành rồi nhàn nhạt cười. "Đa tạ ý tốt của Bệ hạ. Vân Khinh vô ý với cao."

Một cơ hội lớn như thế tốt như thế, mà lại dùng một lời từ chối vừa thẳng thắn lại vừa uyển chuyển như vậy. Phải biết nếu vào Tần vương cung, tuy giờ chỉ là nhạc sĩ, nhưng chỉ cần vừa mắt Tần vương, sau này không thành phi cũng có thể thành tần, một bước lên mây. Có điều rõ ràng con đường đó hoàn toàn chẳng có tí tẹo quyến rũ nào với Vân Khinh cả.

Độc Cô Hành nghe vậy, lập tức đập mạnh một cái lên vai đệ đệ của mình cười. "Tiểu tử được lắm, cô ta thà chết cũng theo đệ đó nha."

Khỏi phải nói cũng biết vẻ mặt hiện thời của Độc Cô Tuyệt vô cùng sáng láng tươi tỉnh. Vân Khinh từ chối thế, khiến hắn ta nghe mà sảng khoái vô cùng, tuy là biết cô không phải tự nguyện theo hắn như lời vương huynh nói.

Độc Cô Hành thấy vẻ mặt tươi cười đắc ý của đệ đệ, không khỏi lắc đầu mỉm cười nhìn Vân Khinh. "Quả nhân vốn thật sự có ý muốn đón cô vào cung. Tiếng đàn u tĩnh, mà người cũng như đàn, bên cạnh quả nhân quả thật thiếu người như cô vậy. Có điều cô đã là người của vương đệ, quả nhân dù có muốn nữa cũng không thể cướp người trong tay vương đệ được." Dứt lời, y quay sang nhìn Độc Cô Tuỵêt cười sang sảng.

Độc Cô Tuyệt cũng cười. "Vương huynh!"

Tần vương khẽ vỗ vai Độc Cô Tuyệt cười. "Được rồi, đại ca không tranh giành với đệ. À phải, qua hai ngày nữa chính là Bách hoa mẫu đơn hội. Ta nói trước với đệ rồi nhé, lần này nhất định phải đi. Đệ cũng tới tuổi thành thân rồi, mau chọn người đi thôi."

Ai dè vương đệ của y vừa nghe lập tức mặt tái mét giận dữ. "Không đi!"

"Không thể được. Ta giúp đệ tránh nhiều năm lắm rồi. Năm nay ta không tránh giúp được nữa. Ta đã đảm bảo với các đại thần là đệ sẽ có mặt rồi. Thiên kim tiểu thư mọi nhà đều tới, chưa kể mấy công chúa quận chúa các nước khác cũng sẽ đến. Đệ không đi, ta biết nói với họ làm sao."

Dứt lời, y cười cười (gian xảo) nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Độc Cô Tuyệt. "Đại ca về trước đây. Hai ngày nữa ta phái người tới đón đệ. Đệ mà không ra mặt chính là không nể mặt mũi đại ca của đệ đó, cứ làm sao thì làm." Nói dứt câu, Tần vương quay người bỏ đi cũng nhanh chóng như khi vừa tới, để lại sau lưng một Vân Khinh thản nhiên không nói gì, một Độc Cô Tuyệt với sắc mặt sầm sì như giông bão, và đám Sở Vân, Mặc Ly đứng đó gãi mũi cười khổ. 

واصل القراءة

ستعجبك أيضاً

113K 2K 20
Truyện về 1 sinh viên năm 3 vô tình bị đàn em chung nhà phát hiện ra tài khoản bí mật.
1.3M 20.6K 115
Tác giả: Mê huyễn cây thuốc phiện
539K 18.6K 190
Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi (他那么撩) của tác giả Khúc Tiểu Khúc, thuộc thể loại thanh xuân, vườn trường kể về Tần Tình nữ sinh mới chuyển trường. Tron...
94.3K 2K 49
Trọn đời trọn kiếp Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo Editor: p3104 Raw / convert: michael @ TTV Độ dài: 47 chương + 1 ngoại truyện Thể loại: hắc bang Poster:...