"Anh đúng là tên đáng ghét mà."


Tôi thở hắt ra và nói nhưng hắn nào đâu có để tâm. Tay trái giữ lấy eo tôi đã tiến vào trong áo sơ mi. Mỗi lần đôi môi mềm mại đó lướt dọc trên đường cổ và vai tôi, cảm giác ngứa ran bởi da thịt trên chóp mũi hắn giống như đang nhõng nhẽo vậy.


"Sao lúc em cởi đồ ra thì anh không tập kích đi, khi không mặc gì thì lại làm ngơ, lúc mặc xong xuôi áo quần rồi lại làm thế này hả?"

"Nếu cởi ra rồi thì chả thú vị gì cả."

"Anh nói như thể lột vỏ trái cây ấy nhỉ."


Tôi chỉ quay đầu lại để phàn nàn vài câu và ngay lập tức hắn liền hôn tôi như đã chờ đợi sẵn. Những ngón tay dài của hắn giờ đã thỏa thích lang thang giữa hai chân tôi giống như chiếc lưỡi nghịch ngợm đang càn quấy trong miệng. Sau 25 năm tẻ nhạt đã trải qua đó, sau lần đầu tiên làm tình với hắn, cơ thể này đã rất thành thật khi cảm nhận sự kích thích. Tất cả tế bào trong người tôi như đang run rẩy muốn nổ tung. Cái tên quái thú này! Tôi muốn hét lên như thế với hắn nhưng so với chiếc lưỡi cùng bàn tay đang di chuyển một cách tràn đầy tự tin như thế, tôi không có cách nào gột rửa được sự bất an chan đầy trong đôi con ngươi của đứa trẻ này.


Không phải hành động và biểu tình mâu thuẫn như thế làm tôi thấy tội nghiệp. Không phải sự đồng cảm, mà là tôi cảm thấy nó khá đáng yêu. Những đợt va chạm của hắn uyển chuyển và khéo léo như tay vợt số một thế giới, nhưng ánh mắt đang đối diện với tôi lại ngây ngô không gì sánh bằng. Đối với sự biểu hiện ái tình lộ liễu này, trái lại tôi lại cảm thấy thật bối rối.


Chẳng biết phải làm thế nào nữa. Anh cũng không biết phải làm thế nào với tôi. Nên là có một chút đáng sợ và xấu hổ đấy. Tuy rằng anh đang nhắm mắt lại và di chuyển lưỡi, cho tay vào trong quần tôi một cách tự tin, nhưng tôi có thể thấy được những ngôn từ đang trôi nổi hỗn loạn bên trong tâm trí đó. Anh nên làm gì với em đây? Phải làm thế nào đây? Không biết nữa. Phải làm cái gì đó chứ.


Dường như nghe thấy âm thanh kia nên tôi có nhoẻn cười một chút. Tôi liếm môi thêm ướt át và trớ trêu thay, anh đã thấy nó và nhìn tôi với ánh mắt vô tội.


"Tư thế này có chút..."

"Tư thế này sao?"

"Anh đừng vừa nói vừa di chuyển thế chứ."


Hắn vừa hỏi lại vừa tuột luôn quần của tôi xuống. Tôi nghe thấy tiếng quần rơi xuống mắt cá chân nhưng hắn ta lại giả vờ như không biết mà làm ngơ đi rồi quay người tôi lại, dễ dàng nâng người tôi lên và đặt trên tủ ngăn kéo trang sức.


"Bây giờ anh đang khoe khoang sức mạnh của mình đó hả?!"

"Em thích tư thế thông thường còn gì."

"Sao?!"

"Làm trong lúc đối mặt nhau. Em thích như vậy đúng chứ?"


Tuy nói thế nhưng mà dẫu sao tôi của bây giờ đã khác với trước kia, dù có giả vờ và diễn như một chú cừu thì trước mặt anh như vậy cũng chẳng biết nên làm thế nào cả. Chắc chắn rằng anh rất giỏi vì biết tất cả các loại diễn trò như thế, nhưng tôi hết lần này đến lần khác lại bị nắm lấy điểm yếu. Tôi cũng muốn dù chỉ là một chút thôi có thể thử làm khuôn mặt không biết xấu hổ như anh vậy.


[Longfic][YooSu] 마왕 - Ma VươngWhere stories live. Discover now