"Ôi trời ơi hai người... Dù có biến mất để dành cho nhau thời gian riêng tư nóng bỏng trong phòng cũng phải nói với tôi một tiếng chứ...... Nhưng mà sao bộ dạng cô Mei Li lại thế này?"


Lady Ren mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này đâu bà cô à! Bà cô đang bị bọn xã hội đen lợi dụng đấy!


"Muộn thế này mà cô vẫn một mình ở đây à? Cả partner cũng không thấy đâu nên cô đơn nhỉ?"

"Tôi chẳng quan tâm. Từ ban đầu tôi đã không mấy hài lòng về Theo rồi. Anh là người rõ hơn ai hết tình yêu của tôi đang hướng về đâu mà."


Bà cô này sau khi cười một cách mãn nguyện thì vuốt ve cánh tay trái của Micky và ầm ĩ một hồi rồi lại tiếp tục uống rượu.


"Hương vị thật tuyệt. Quả nhiên là loại hạng nhất được bảo quản tại kho lạnh."

"Đúng là rượu vang hảo hạng được lấy từ kho lưu trữ rượu vang hảo hạng."


Micky cười cười và gật gù đáp lại như đồng tình, một lần nữa Lady Ren lại quay lại nhìn tôi và thủ thỉ với gương mặt vênh váo.


"Cơ mà Mei Li vừa đi đánh nhau ở đâu về nên tóc tai như bị ai cấu xé thế kia?"

"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này! Chúng ta cần phải đi trốn!"


Không thể chịu đựng hơn nữa rồi. Tôi hét lên. Bà cô Ren trợn trừng mắt nhìn tôi sửng sốt. Micky đang nhâm nhi ly rượu thì đơ mặt, liếc sang phía hai vợ chồng già bàn bên rồi nhanh chóng nửa kéo nửa ôm và giấu đi phần thân dưới của tôi.


Đúng lúc này. Vụ việc lúc ấy lại tái diễn, là bom ngạt.


Không thể nào tin nổi. Hai ông bà kia không phải là khách bình thường sao? Giữa lúc đang ho đến chảy nước mắt trong đám khói mờ mịt, tôi đã thấy khuôn mặt thật của hai người nọ vừa mới cởi bỏ lớp da mặt ra. Là thành viên của tổ chức. Một trong hai là người đàn ông trong băng nhóm ở tháp Macao khi đó.


"Thở bằng miệng ấy."

"......."

"Bịt mũi lại."


Micky thì thầm vào tai tôi rồi rút súng ra. Đúng lúc đó tiếng bước chân dồn dập vang lên. Micky kéo tôi sang phía bên phải của cái bàn tròn, đâu đâu cũng đều là âm thanh của tiếng đạn bay đến, chúng chính xác ghim lên bức tường đối diện tôi và Micky. Trong khi Micky cũng đang ho đến mất tinh thần thì hắn nắm lấy mép bàn và cho nó nằm xuống.

"Khục.....khụ khụ....còn bà cô....."


Mặt bàn che chắn cho chúng tôi như cái khiên chống đạn. Micky gạt mồ hôi trên trán tôi và trả lời.


"Chắc là không sao đâu."

"Khục khục.....như thế nào....."

" Cưng mà cứ lo lắng quá sẽ khiến tôi ghen đấy."

"Giờ này.....mà còn đùa....."

"Tôi nói là phải thở bằng miệng cơ mà."

"Nãy có uống hơi nhiều.....khụ khụ......"


Những tràng ho không dứt khiến khuôn mặt tôi đỏ bừng lên, trong khi đó dù đạn bay tứ tung bốn phía nhưng Micky hình như vẫn thảnh thơi mà quan sát. Dù sao đi nữa hắn cũng là tên điên biến thái khốn kiếp mà. Khuôn mặt mang ý cười của Micky nhìn tôi lúc nãy bây giờ đang lặng yên như là nghe âm thanh trong màn khói dày đặc, trong chớp mắt hắn cầm chặt súng rồi giơ tay ra ngoài và nã đạn. Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ ở đằng đối diện và sau đó là tiếng thân người khá nặng ngã xuống.


Quái vật. Không phải là hắn chỉ nghe âm thanh mà đọc được phương hướng đạn bay chứ? Hãy nói với tôi là không phải đi. Là trình độ kinh khủng thế này cơ á?


Tôi nắm chặt bàn tay phải đang cầm súng trong khi bản thân vẫn còn đang ho khùng khục. Dù trong thâm tâm cũng muốn nổ súng lắm nhưng tôi không sở hữu một thính lực tựa quỷ thần giống Micky, hơn nữa trong màn khói mờ mịt này tôi lo rằng bà cô kia hiện đang nín thở trốn ở đâu đó sẽ gặp nguy hiểm nên chẳng thể làm gì được.


Phát điên mất. Micky vươn tay ra phía ngoài bàn mà bắn bằng một tay. Quả nhiên lại có tiếng ai đó vừa ngã xuống. Bắt đầu có những tiếng bước chân hối hả hơn và đâu đó vang lên lời văng tục bằng tiếng Trung.


"Không còn thời gian đâu."

"Cái mẹ gì thời gian....chính là 3 giờ 2 phút ấy hả?"


Cơn ho đã ngưng dần. Tầm nhìn âm u nay cũng đã thông thoáng bớt. Con số 302 trên tờ giấy nhắn chúng tôi phát hiện trong phòng tên 75 chính là thời gian như Micky nói, hắn gật đầu một cách thản nhiên.


"Nhưng mà anh lấy đâu ra tự tin mà nói nó ám chỉ thời gian?"

"Cưng à. Toàn bộ con số của phòng khách trên con tàu này đều là số có hai chữ số. Không lí nào lại mọc ra phòng có ba chữ số cả."

"Dù nói như vậy nhưng cái gọi là thời gian đó, chết tiệt, đúng là nhiều vô tận mà."


Cảnh tượng ở phía trước bắt đầu đáng xem rồi đây. Một nhóm đủ 10 người bất ngờ kéo đến. Một người đàn ông xuất hiện từ phía sau ban nhạc trống đứng một bên họ đã phát hiện ra tôi và nhả đạn. Tôi vừa chạy qua chỗ cột trụ đằng sau tủ rượu vang để tránh vừa chuẩn xác bắn súng. Người đàn ông đó ngã xuống.


"Không có thời gian để làm điều này đâu."

"Cái gì?! Đợi đã!"


Một viên đạn bay đến và găm vào bên cạnh chân phải của tôi. Tên khốn kiếp kia, ông mày là đang chân trần đấy nhá! Nếu nó có mệnh hệ gì thì ông đây sẽ giết chết mày!! À không, dù sao cũng phải giết chứ!! Lần này đến phiên tủ rượu bên trái cây cột bị bắn nát vụn. Trong nháy mắt tôi co nửa thân trên lại để tránh những mảnh thủy tinh đổ xuống và sau đó liền lập tức vươn tay ra nổ súng. Có hơn một tên đã bị hạ đo ván.


[Longfic][YooSu] 마왕 - Ma VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ