Micky ân cần một cách nhu nhược như muốn chết đi để tạ lỗi ấy. Người đàn ông đứng hẳn dậy và bắt đầu nổi giận.


"Đưa thẻ nhân viên ra đây ngay !"


Tôi thấy Micky cọ xát vào eo rồi thu mình với vẻ đáng thương, từ từ cúi người và lẩm bẩm với người đàn ông kia.


"Mày thì biết cái đéo gì?"
"Hả ?!"
"Mày có biết một người đàn ông cao quý như tao được sinh ra là người của hội Tam Hoàng không?"


Giọng nói chứa đầy sự ác độc. Tôi thấy nét mặt thất thần ngạc nhiên của Micky. Hắn nháy mắt với tôi một cái. Dù sao thì tâm trạng hắn cũng khá hơn rồi thì phải. Tôi đã đọc được sự trông đợi từ hắn. Không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi lấy ra khẩu súng lục trong túi áo jacket ra rồi chọn tư thế ngắm bắn. Như tôi đoán trước, hắn đưa tay vào trong lồng ngực định lấy gì đó nhưng vô ích.


"Tìm gì thế? Cái này phải không?"


Micky vừa cười sau lưng người đàn ông đó vừa xoay xoay khẩu súng lục của gã.

À à. Đây hẳn là Micky của ngày đầu tiên tôi gặp. Phải rồi, hắn đã cố ý va vào người tôi đó. Lúc Micky đỡ gã ta dậy cũng chính là lúc hắn thó được khẩu súng. Đó là cái trò mèo hắn đã làm với tôi mà. Thật là một tốc độ chóng mặt khiến tôi sởn cả gai ốc lên được.


"Mày, cái thằng này làm sao mà......."


Người đàn ông cố đá ra đằng sau nhưngvô tác dụng. Khẩu súng giảm thanh của tôi đã bắn một cách chính xác trúng tim của người đàn ông đó. Gã ta ngã ra đất.


Micky đến gần người đàn ông đang nằm đó rồi lấy ra cái bộ đàm trong người gã và nhìn tôi đầy khó xử.


"Cái này. Tín hiệu khẩn cấp đã được bật lên rồi. Phiền nhỉ."
"Sao cơ?! Vậy thì....."

"Toàn bộ những âm thanh mà chúng ta bị phát ra đã bị bại lộ rồi."
-Không còn thời gian nữa. Từ tầng 6, có một đám người đang bắt đầu lùng sục sạch sẽ từng phòng đấy.


Shim Chang Min nói với vẻ gấp gáp. Bọn chúng đã nhanh chóng đánh tới rồi.


"Cả tầng 8 và tầng 9 ư? Có chỗ nào trống không?"


- Hướng kia cũng có phòng đang bị lục soát. Phía trên thì bọn chúng đang từ tầng 9 đi xuống. Chúng đang lần đến tín hiệu nơi tên kia chết đấy. Tầng VIP cũng nhận tín hiệu rồi nên bọn chúng đang bắt đầu lục soát cả trên lẫn dưới.


Tầng 7 đã bị cô lập hoàn toàn rồi. Giờ chỉ còn cách bay trong không trung thôi. Cứ đà này cả trên dưới bọn chúng sẽ sớm tiến vào chỗ này mất.


"Không còn lựa chọn nào nữa rồi."
"Cưngđịnh làm gì?"
"Tôi sẽ mặc áo chống đạn. Cứ lao ra ngoài như trận cảm tử thôi."


Mồ hôi cứ vã ra liên tục, ướt đẫm bóng loáng phía sau gáy. Tôi cởi mũ ra để vào trong xe đẩy rồi bắt đầu nạp đạn vào súng. Micky đứng yên nhìn chằm chằm vào tôi rồi sau đó tắt nút điện nguồn của bộ đàm trên người gã đàn ông đang nằm nhũn như rác ở dưới đất.


" Không. Không cần thiết phải như thế đâu."
"Sao?"
"Hiện tại phòng trống tại tầng 7 này ở chỗ nào?"
"Sao chứ?! Dù sao thì toàn bộ từng tầng một đã bị lục soát cả rồi!"
"Bởi vì nó chẳng liên quan nên mau hỏi xem nào."


Tóm lại là nếu ra nông nỗi này thì sao còn mặc đồ của bọn nhân viên khách sạn làm gì chứ.


"Ở tầng 7 có còn phòng trống nào không?"
- Có 3 phòng trống đó.
"Mau cho hyung biết mã số bí mật của từng phòng một đi."
- Em sẽ đưa ngay đây. Chờ em 15 giây.
"ĐỊnh làm gì đây?"


Lúc này tôi phải hỏi hắn cho rõ ràng. Khi việc mối quan hệ xấu đi đến mức như thế này thì lòng tự trọng bị tổn thương, nhưng mà trước hết không có cách gì khác ngoài việc thử tin thêm một lần nữa vào sự tùy cơ ứng biến kì diệu của việc giải quyết công việc bằng cách khác thường của hắn.


"Vừa nãy tôi đã nói về phần thưởng của vụ cá cược rồi nhỉ."

"Hở? Giờ không phải là lúc nói về việc đó đâu."

"Cưng à, tôi chưa từng có cuộc đàm phán nào như vậy cả."

"Im đi! Với tình huống cấp bách như bây giờ mà anh còn nghĩ đến mấy cái việc như hôn hít thế hả? Đồ biến thái chết tiệt này!"

"Tôi đã nói là sẽ sử dụng đúng người đúng chỗ còn gì?"


Micky hướng về tôi mà nở nụ cười với khuôn mặt đờ đẫn. Và đúng lúc đó, Shim Changmin đã lên tiếng thông báo mật khẩu.


- Phòng số 710. Mật khẩu là 7713. Nhanh vào đi.



[Longfic][YooSu] 마왕 - Ma VươngWhere stories live. Discover now