Chương 92

2.5K 82 6
                                    

Trong căn hộ tầng 40, ngay khi cửa vừa đóng lại, Hạng Minh Chương đã ôm Sở Thức Sâm đến tủ trang trí ở huyền quan, gạt nước hoa và khay chìa khóa rơi xuống đất kêu lên tiếng đinh đinh đang đang.

Cặp táp của Sở Thức Sâm cũng rơi xuống đất, cậu thả lỏng tay ra, vòng tay qua đôi vai đang trấn áp của Hạng Minh Chương.

Hai người khẽ khàng hôn nhau, tiếp xúc nhẹ nhàng, Hạng Minh Chương đè lên trán Sở Thức Sâm hỏi: "Giám đốc Sở, ở bộ phận mới có thích nghi được không?"

Sau lưng dán lên một bức tường cứng ngắc, nhưng Sở Thức Sâm lại cảm thấy suy nhược về thể chất và tinh thần, nói: "Không thích nghi được."

"Đừng giả vờ yếu thế." Hạng Minh Chương nói, "Từ thời Dân Quốc đến thế kỷ 21 đều có thể thích nghi như cá gặp nước, đổi bộ phận thôi thì có tính là gì đâu."

Sở Thức Sâm bị vạch trần nên hỏi: "Còn anh thì sao, đổi thư ký mới có thích nghi được không?"

Hạng Minh Chương nói: "Không thích nghi được."

"Anh cũng đừng có mà giả vờ." Sở Thức Sâm vuốt ve mái tóc ngắn sau đầu Hạng Minh Chương, "Nghe nói anh rất bao dung với thư ký mới, vậy sao lúc đó lại bắt bớ em?"

Hạng Minh Chương châm biếm lại: "Bớt đổ oan cho anh đi, bắt bớ em cái gì? Em vừa trở thành thư ký đã cùng anh đi công tác Nam Kinh, làm hỏng chuyện cũng không mắng em dù chỉ một câu."

Những việc Sở Thức Sâm làm hỏng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chuyện này không hề oan ức, cậu hiểu nhầm Hạng Minh Chương sẽ gặp dịp thì chơi với vị khách nữ và trải qua một đêm say đắm, vì thế mới gây ra sai sót.

Cậu lạc hậu giả thiết: "Nếu đêm đó gặp được không phải là khách nữ mà là khách nam."

Hạng Minh Chương nói: "Vậy thì sao?"

Sở Thức Sâm nói: "Anh thật sự sẽ phóng túng một lần sao?"

Hạng Minh Chương dùng lực thô bạo nói: "Vậy thì tối muộn anh gọi em đến phòng đã không đơn giản chỉ là đưa tài liệu rồi."

Cả người Sở Thức Sâm nhẹ đi, mọi thứ trong tầm mắt đều bị đảo lộn trong phút chốc, vừa mới định hình lại thì Hạng Minh Chương đã vác cậu lên vai để đầu cậu chúi xuống dưới, giống như bắt một tên tù binh vậy.

Từ huyền quan đi vào phòng ngủ, Sở Thức Sâm bị ném lên giường lớn, nệm rất êm ái, cậu không cảm thấy đau nhưng khi đàn hồi nảy lên lại cảm thấy một trận choáng váng đầu óc.

Hạng Minh Chương đứng bên cạnh giường từ trên cao nhìn xuống, vươn tay cởi giày của Sở Thức Sâm, cầm một góc vạt áo đang tán loạn lôi ra, dễ dàng cởi bỏ áo khoác của Sở Thức Sâm.

Đứng trên phố đã hứng đủ gió lạnh, lúc này Sở Thức Sâm thế nhưng lại đổ mồ hôi, nói: "Vẫn chưa tắm nữa."

Hạng Minh Chương thuận theo cậu, nhưng cũng như đang ra lệnh cho cậu: "Quần áo cũng cởi rồi, chúng ta tắm chung đi."

Cửa sổ kính sát đất bao quanh gần hết căn phòng, rèm che mỏng manh không thể cản được ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Sở Thức Sâm do dự cởi cúc áo, chỉ cởi ra chiếc áo khoác Âu phục.

[ĐAM MỸ/HOÀN] Trộm gió chẳng trộm trăngKde žijí příběhy. Začni objevovat