Chương 17

5.8K 261 24
                                    

Cúp điện thoại, Sở Thức Sâm đưa tay lên day day thái dương, đang đèn đỏ ngay ngã tư, cậu nhân lúc yên tĩnh nói: "Hôm nay tôi còn có việc."

Tiền Hoa: "Đừng có bịp tôi, cậu thì có chuyện c*t gì được."

Sở Thức Sâm nghe không quen lời lẽ thô tục nên cau mày, Tiền Hoa đã đến Hạng Việt chặn cậu tan làm, có thể sẽ không dễ thoát thân, cậu lùi bước lặp lại lần nữa: "Vậy trước tiên nói cho xong đi, tôi sẽ không đi hộp đêm."

"Có phải là cậu..."

Sở Thức Sâm như đinh đóng cột mà bổ sung: "Cũng không cần sủng vật gì cả."

Tiền Hoa ngoác miệng, bị biểu cảm nghiêm túc trịnh trọng của Sở Thức Sâm làm cho sững sờ, trong lòng dấy lên nỗi sợ khó hiểu, những lời phản bác nóng nảy lên tới miệng rồi cũng không thốt ra được.

Biểu cảm đó vô cùng khôi hài, Sở Thức Sâm cảm thấy như mình đang hù doạ một kẻ ngốc, nói: "Tôi mời cậu ăn cơm tối vậy."

Tiền Hoa tươi cười trở lại, lại bắt đầu đắc ý: "Để tôi mời đi, gần đây tôi đang đầu tư một nhà hàng, đang trong thời gian thử nghiệm, khi nào chính thức đi vào kinh doanh tôi sẽ cho cậu biết."

Xe Hummer đi giữa đường thì đổi hướng, Tiền Hoa chở Sở Thức Sâm tới một nhà hàng nằm ở một đoạn đường vô cùng phồn hoa, bố trí vô cùng có phong cách, đủ không khí, nhân viên phục vụ mặc Âu phục đeo cà vạt, người nào người nấy nhìn cứ như người mẫu.

Nhà hàng hiện tại chưa khai trương với người ngoài, tối nay không có khách nào khác, bọn họ chọn một chỗ ngồi tốt bên cạnh cửa sổ. Con phố kinh doanh bên dưới vô cùng náo nhiệt, màn hình quảng cáo khổng lồ đã đổi thành áp phích quần áo may đo mùa mới.

Sở Thức Sâm cảm thấy bảng hiệu trước cửa có chút quen mắt nên quan sát kỹ một lúc.

Tiền Hoa nói: "Tôi nhớ là cậu không thích mặc hiệu này, cuối tháng bọn họ sẽ tổ chức show diễn, bao trọn chỗ tôi một tuần để làm tiệc. Nếu cậu có hứng thú thì chúng ta có thể đến show diễn xem cuộc vui."

Sở Thức Sâm nhớ ra rồi nên hỏi: "Căn hộ Ba Mạn Gia ở gần đây đúng không?"

"Đúng rồi, chỉ cách một con phố, giành được một vị trí ở đây tốn sức lắm." Tiền Hoa nói, "Sao thế, cậu có tình nhân nhỏ ở Ba Mạn Gia à? Điều kiện sinh hoạt dư dả nhỉ."

Lông mày Sở Thức Sâm vừa giãn ra được ba phút đã cau trở lại: "Không phải."

Tiền Hoa quan tâm nói: "Vậy gần đây cậu đang cặp với ai thế?"

Sở Thức Sâm trong phút chốc đã hiểu ra thứ gọi là "không nên mong đợi lời tốt đẹp nào từ một kẻ vô lại", cậu phải nói một chút chuyện đàng hoàng mới được: "Vì sao cậu đầu tư nhà hàng?"

Tiền Hoa đột nhiên tịt ngòi, lắp bắp không nói ra được một lý do, câm miệng một hồi lại cười khà khà rồi phất tay để thúc giục quản lý nhà hàng phục vụ đồ ăn nhanh hơn.

Trong lòng Sở Thức Sâm cảm thấy quái dị nhưng cũng không truy hỏi, đồ ăn được đem lên bàn, món chính là thịt bò nướng thơm phức, nhiều dầu mỡ, nhìn một cái đã cảm thấy no đến bảy tám phần.

[ĐAM MỸ/HOÀN] Trộm gió chẳng trộm trăngWhere stories live. Discover now