Chương 16

6K 204 35
                                    

Sở Thức Sâm quay mặt sang: "Mẹ anh?"

Hạng Minh Chương nhìn về phía trước: "Đúng vậy, bà Sở có quen."

Lần trước Sở Thức Sâm đến nhà họ Hạng không nhìn thấy ba mẹ Hạng Minh Chương, họp mặt gia đình tại sao lại vắng mặt được? Vừa rồi trong điện thoại còn xưng hô là "cô Bạch", có khi nào ba mẹ Hạng Minh Chương đã ly hôn rồi?

Nửa đoạn đường sau không ai nói gì, Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm về tới tận cửa.

Trước khi xuống xe, Sở Thức Sâm nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Tâm trạng của Hạng Minh Chương không tệ: "Thay tôi hỏi thăm bà Sở."

Sở Thức Sâm bèn nói: "Cũng thay tôi hỏi thăm bác gái."

"Không cần khách sáo." Hạng Minh Chương lười biếng ngả ra sau ghế, "Tôi chia cho bà ấy hai chai mật ong, bà ấy phải cảm ơn cậu mới đúng."

Sở Thức Sâm lùi lại hai bước, mắt nhìn xe Hạng Minh Chương biến mất trong khói bụi. Cậu về đến nhà, bên trong biệt thự còn lưu lại một nguồn ánh sáng, phòng ngủ của chủ nhà vẫn còn đang bật điện sáng trưng.

Bà Sở vẫn chưa ngủ, Sở Thức Sâm qua đó chào một tiếng, mặc dù cậu đối với chuyện gia đình của Hạng Minh Chương có hơi tò mò nhưng cũng không một hai muốn hỏi thăm.

Quan hệ của bọn họ là cấp trên và cấp dưới, còn không tính là bạn bè, nên phân rõ giới hạn một chút.

Hạng Minh Chương lái xe dọc theo cao tốc vòng quanh sông, ngày càng rời xa khỏi thành phố. Mạn Trang nằm ở ngoại thành, là một trang viên tư nhân xây ở gần núi, lúc đến nơi đã gần rạng sáng.

70% của Mạn Trang là lâm viên, kiến trúc phức hợp Bắc và Nam, Hạng Minh Chương đi vào từ cửa Bắc, dừng xe tuỳ tiện ở một bên, mang theo túi mua sắm đi vào nhà có sân ở sâu bên trong.

Anh men theo ánh đèn đi dọc theo hành lang quanh co, khúc cua cuối cùng dẫn đến phòng khách chính, cánh cửa mở ra trước mắt, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị xuất hiện ở cửa.

"Minh Chương?" Bà hướng về phía bóng dáng ngay cửa gọi tên.

"Con đây."

Hạng Minh Chương vừa trả lời vừa tiến đến gần, giơ tay kéo lại áo choàng của đối phương: "Mẹ, không làm phiền mẹ nghỉ ngơi chứ."

Mẹ của Hạng Minh Chương tên là Bạch Vịnh Đề, ngũ quan xinh đẹp sắc xảo, mặc dù đã lớn tuổi nhưng không cần trang điểm vẫn rất đẹp, vẫn có thể nhìn ra nét đặc trưng của một đại mỹ nhân.

Bà cười nhẹ nói: "Không đâu, mẹ còn đang chép kinh đây."

Hạng Minh Chương dẫn Bạch Vịnh Đề vào phòng, phòng khách rộng lớn bề ngoài trông có vẻ tao nhã nhưng thật ra lại có cảm giác vô cùng hiu quạnh, trên bàn đặt văn phòng tứ bảo (*), trên đó có bản chép tay kinh văn với nét bút chỉ mới khô một nửa, viết chi chít chữ, đều là mấy chữ "A Di Đà Phật" thường thấy.

(*) văn phòng tứ bảo bao gồm bút, mực, giấy, nghiên.

Một cánh cửa hình vòm thông với phòng ăn nhỏ, chị Thanh người ở cùng chăm sóc Bạch Vinh Đề mang đồ ăn lên: "Anh Hạng chắc hẳn vẫn chưa ăn tối nhỉ, vừa đúng lúc đến ăn đi."

[ĐAM MỸ/HOÀN] Trộm gió chẳng trộm trăngWhere stories live. Discover now