Chương 74

5.1K 229 72
                                    

Chiếc khóa bằng đồng của chiếc hộp gỗ đã tràn ngập dấu vết rỉ sét, giống như một lớp vảy đã hình thành theo năm tháng, Thẩm Nhược Trăn vuốt ve nó, đây là chiếc hộp của cậu, món đồ chơi thời thơ ấu, khi lớn lên được cất giữ trong phòng hút thuốc của công quán Thẩm.

Hạng Minh Chương vội vội vàng vàng trở về mang theo gió bụi dặm trường, chưa kịp uống một ngụm trà nóng đã đuổi hết người đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, nói: "Mở ra nhìn xem, bên trong có đồ của em."

Thẩm Nhược Trăn nhấc nắp hộp gỗ lên, ngăn hình năm góc chứa đầy đồ vật, bàn tính phủ bụi, miếng gảy đàn, hộp mực, hộp đựng đồng hồ quả quýt bằng lụa satin, cậu không thể tin được, đợi đến khi mở tầng thứ hai ra, bằng tốt nghiệp tại UPenn, ngân phiếu định mức chi tiết... tất cả đều là những món đồ cũ của cậu.

Thẩm Nhược Trăn nhìn xung quanh, trên thảm là sofa và bàn trà, trên đầu là một chiếc đèn chùm sáng rực, đây là Mạn Trang nhưng cậu lại mơ hồ cho rằng mình đang ở trong ngôi nhà cũ ngày xưa.

Vào mùa thu cha qua đời, Thẩm Nhược Trăn đã quyết định đóng cửa ngân hàng Phục Hoa, một là để tổ chức có phân phó khác với cậu, hai là nhiều lần bí mật hành động đã khiến cho phía Nhật nảy sinh nghi ngờ.

Cậu đã sắp xếp trước mọi thứ cho ngân hàng và gia đình, không thể mang theo những thứ khác nên quản gia già giúp cậu giữ gìn, ước định với cậu sau này gặp lại ở Ninh Ba sẽ trả lại, thế nhưng cậu lại không có cơ hội thực hiện lời hứa.

Những món đồ cũ này thế nhưng lại vẫn được tìm thấy, Thẩm Nhược Trăn kích động hỏi: "Anh tìm được ở đâu vậy?"

Hạng Minh Chương dứt khoát: "Tôi đã tìm được con cháu của Diêu Xí An, những thứ này là do cháu gái Diêu Trinh của ông ấy liên tục gìn giữ."

Thẩm Nhược Trăn kinh ngạc nói: "Con cháu nhà họ Diêu... Bọn họ ở Hàng Châu sao?"

"Đúng vậy, đang điều hành một công ty thương mại." Hạng Minh Chương nói, "Tài sản mà năm đó em để lại cho quản gia Diêu đủ để họ có cơm ăn áo mặc qua nhiều thế hệ nên nhà họ Diêu đã rất biết ơn, chuyện của em là do bà Diêu kể cho tôi nghe."

Thẩm Nhược Trăn xem Diêu Xí An như một thành viên trong gia đình, con cháu của đối phương sống tốt không phải lo lắng, hơn nữa từ thế hệ này sang thế hệ khác đều nhớ đến cậu, biết đến cậu, với cậu mà nói thật sự là một phần an ủi.

Gặp lại bạn cũ ở nơi đất khách quê người, có lẽ cảm giác sẽ là như vậy, Thẩm Nhược Trăn nói: "Bọn họ đã bao giờ trở lại Ninh Ba chưa?"

"Thanh minh hàng năm đều trở về, đi cúng bái ​​Diêu Xí An." Hạng Minh Chương dừng lại hai giây, "Còn cả cha em nữa."

Thẩm Nhược Trăn đột nhiên sửng sốt, Hạng Minh Chương lấy trong túi ra một xấp tài liệu, trong nhiều thập kỷ qua, bia mộ của Thẩm Tác Nhuận đã được di dời và sửa chữa nhiều lần, mỗi năm đều được chăm sóc bảo hộ, tất cả các ghi chép và chứng từ đều ở đó.

Thẩm Nhược Trăn nhận lấy bằng cả hai tay, lật từng tờ một, nhìn thấy tên cha được in trên giấy, hai mắt cậu khô khốc, trong nháy mắt đã tràn đầy vẻ chua xót.

[ĐAM MỸ/HOÀN] Trộm gió chẳng trộm trăngWhere stories live. Discover now