Chương 125

2.5K 126 7
                                    

Đường gia trừ bỏ người không thể tới (lão gia tử ở nông thôn) người nên đến đều đã đến. Thẩm gia nghe được tiếng gió cũng tới. Vì thế có thêm một đội binh lực thủ ở bên ngoài phòng, tràng diện kia không phải là một chút đồ sộ.

Thẩm lão gia tử cùng Đường lão gia tử cứ năm phút một cuộc gọi điện đến, gấp đến độ giơ chân, nếu không phải vì đường đi bị đất lỡ chặn, hai lão gia tử này tám phần cũng hấp tấp gấp gáp trở về.

“Sao đã ba tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa có đi ra?” Mọi người đều nhìn đồng hồ, đợi đến cơ hồ phát điên.

“Chờ một chút đi! Không phải nói gãy xương sườn gãy chân sao? Nào có nhanh như vậy? Chờ một chút đi! Lập tức ra thôi!”

“Không phải nói không quá nghiêm trọng sao?”

“Đó là sơ chẩn! Tình huống sau đó ai biết được?”

Đám người này đã đứng đầy trước phòng cấp cứu, nhân viên hộ lý nhìn thấy khó chịu đi qua.

“Thật xin lỗi! Có thể mời các vị đợi ở bên ngoài không? Chúng tôi đang làm việc!”

Đây không phải là tới thăm bệnh  nhân, đây là tới đánh người đi? Trận thế như vậy, ai không biết còn tưởng cấp cứu bên trong là nguyên thủ quốc gia đấy!

“Chúng tôi ở chỗ này đợi! Thật ngại quá, chúng tôi thật sự lo lắng, muốn biết tình trạng của bệnh nhân!” Thẩm Thành lần thứ năm đứng ra giải quyết đi tới giải thích với nhân viên hộ lý.

“Nhưng mà các người ở trong này, chúng tôi căn bản không có biện pháp đi qua! Kính nhờ các vị, đây là phòng cấp cứu, phối hợp một chút đi!”

Cứng rắn sắp bị ánh mắt của đám người này dọa phải đi đường vòng. Các loại thủ đoạn đều dùng hết, chỉ có thể nhỏ nhẹ khuyên nhủ, chính là hy vọng nhóm người này không phải là hạng người trọng vũ lực.

“Không đợi đến người bên trong ra, đại khái ở đây không một người nào nguyện ý rời đi, nếu không cô đi thúc giục bác sĩ bên trong một chút, xem thử có thể giải phẫu nhanh hơn một chút hay không?”

Có người đã muốn phát điên, có người đi thúc giục bác sĩ cũng là chuyện tốt.

“Anh sao lại như vậy a? Giải phẫu có thể thúc giục sao?” Quả nhiên, đây là đến càn quấy.

“Vậy ngượng ngùng, phòng cấp cứu chúng tôi còn phải chiếm cứ một thời gian!”

“Anh...”

Cô xem như biết vì sao bốn người trước đó đều không thỉnh đám đại thần này đi được. Tiểu hộ sĩ tức giận đến không biết nói gì xoay người rời khỏi phòng cấp cứu. Nói với đám người này chính là nước đổ đầu vịt! Nhìn qua một đám tây trang giày da, hóa ra là lưu manh!

“A– Bác sĩ Bạch tới thật tốt quá! Mau! Giúp đỡ một chút đi! Chúng tôi gặp phải lưu manh. Đuổi thế nào cũng không đi. Bọn họ đã gây rối ở đây hơn hai tiếng, chủ nhiệm đã gấp đến độ giơ chân. Cô xin thương xót giúp đỡ tôi đi! Bằng không tôi trở về chủ nhiệm thế nào cũng đem phòng cấp cứu này phá hủy mất!”

[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về NhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ