Chương 85

2.7K 136 0
                                    

Đường Mộ vừa ăn được hai ngụm cơm, điện thoại lại vang lên.

Đường Mộ trợn mắt xem thường, người này không thể yên tĩnh một lát? Đây còn để cho người ta ăn cơm hay không? Mặc dù rất bực bội, Đường Mộ vẫn là lấy điện thoại từ trong túi áo choàng tắm ra, cũng không thèm nhìn xem cuộc gọi tới, Đường Mộ vừa định bắt đầu rống, nhưng mà giọng nói trong điện thoại truyền ra làm cho hắn lời bức ra đến miệng tạm dừng lại.

"Mộ."

"Cô là?" Đường Mộ khó hiểu, hắn hình như không có quen nữ nhân nào có số điện thoại của hắn đi!

"Ha ha, tôi cũng biết cậu sẽ không nhớ rõ tôi." Cô gái tự giễu cười nhẹ một tiếng.

"Thật có lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm." Đường Mộ cũng không phủ nhận, hắn nhớ không được, lực trí nhớ của hắn nghĩ đến sẽ không dùng ở mặt này.

"Mộ, cậu thật là một tên lừa đảo! Chỉ số thông minh của cậu là 180, trí nhớ làm sao lại kém chứ? Cậu không phải trí nhớ kém, cậu chính là không muốn nhớ kỹ những người hay sự việc đối với cậu không quan trọng, đúng không?"

"Thật có lỗi, nếu cô gọi điện vì để cùng tôi thảo luận vấn đề trí nhớ này, ngượng ngùng, tôi không rảnh." Hắn đói bụng một ngày, thật sự không rảnh tán gẫu đề tài này trong lúc ăn cơm.

"Chờ một chút, đừng cúp! Tôi là Thúy Nùng!" Biết hắn nói không rảng là để làm gì, cô gái vội vàng tự giới thiệu.

Đường Mộ nhướng mày: "Thúy Nùng? Bạch Thúy Nùng?" Nghe thấy cái tên coi như hiếm thấy, trí nhớ của Đường Mộ rốt cuộc có được chút ý thức như vậy.

"Đúng, Bạch Thúy Nùng." Cô gái thản nhiên xác nhận mình chính là Bạch Thúy Nùng trong miệng hắn.

"Cậu không phải đang tiến tu ở nước ngoài sao? Trở về lúc nào?" Đường Mộ cầm lấy đũa, bắt đầu ăn, hắn đói bụng, không rảnh buông đũa nói chuyện phiếm.

Ngữ khí thản nhiên mười năm như một ngày, Bạch Thúy Nùng nghe được cười khổ, cái người này a! Đối với ai cũng tỏ vẻ lạnh nhạt như vậy, cho dù đã qua mười năm, cũng không có chút thay đổi.

"Vừa trở về hôm qua, Đường bá bá bảo tôi đến bệnh viện Đường thị nhậm chức."

"Đã xong a! Cũng không tệ!"

"Chúng ta gần mười năm không gặp nhau đi!" Bạch Thúy Nùng tự mình tiếp đề tài, người này sẽ không chủ động. Nếu mười năm trước cô có thể ôm một chút hy vọng, bây giờ cô đã không phải là tiểu nha đầu vô tâm vô phế, người này chủ động miệng có bao nhiêu đạm, tâm có bao nhiêu lãnh.

"Là mười năm." Đường Mộ gật đầu, bọn họ hình như thật sự có mười năm không gặp.

"Vậy tối đến uống một ly? Không đi bar, đi câu lạc bộ. Thế nào? Nể mặt chứ? Nể tình chúng ta mười năm không gặp." Sợ hắn cự tuyệt, Bạch Thúy Nùng nói ra cơ hồ khẩn cầu.

Đường Mộ nhăn mặt nhíu mày, nhìn đồng hồ: "Được, số 1 Hoàng Gia đi!"

"Được, tôi chờ cậu." Bạch Thúy Nùng vui mừng không thôi.

[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về NhàWhere stories live. Discover now