Chương 40: Bị làm khóc

11.5K 237 12
                                    

Ngay lúc Lục Nghiễn Chi liếm hôn lên đến eo, Mục Đông phát ra một tiếng kêu to kèm theo nức nở, sau đó cả người run rẩy bắn lên giường.

Lần này cao trào của Mục Đông kéo dài không lâu, thế nhưng lại khiến đầu óc cậu trống rỗng, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn lại. Chờ đến lúc rốt cuộc có thể tìm lại hô hấp thì gậy xoa bóp trong hậu huyệt đã bị đẩy ra ngoài, cậu được Lục Nghiễn Chi ôm vào ngực, khí cụ đã cương cứng của đối phương đặt ngay khe mông cậu khiến cậu run rẩy liên tục vài lần, vô thức muốn nâng người cọ cọ vào lồng ngực hắn.

“Bắn?” Cuối cùng cũng thấy cậu lấy lại sức lực, Lục Nghiễn Chi đè người xuống ghé vào tai Mục Đông thấp giọng hỏi. Lưng Mục Đông không hiểu vì sao mà tê rần, giờ mới hậu tri hậu giác nhớ lại mệnh lệnh của đối phương.

“A… Chủ nhân…” Cậu nhất thời bất giác cầu xin, âm thanh vì vừa rên rỉ quá to cộng thêm cao trào mà khàn khàn đặc sệt, lúc này còn mang theo chút thăm dò cẩn thận từng li từng tí.

Thật là khiến lòng Lục Nghiễn Chi mềm nhũn.

“Hừ, không có lệnh của tôi mà tự mình bắn ra, cái này phải tính sao đây?” Lục Nghiễn Chi cố ý thở dài khó xử, hắn nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa nơi ngực và eo cậu, thoạt nhìn dường như không hề để bụng. Nhưng như vậy chẳng hề khiến cậu an tâm thực sự, ngược lại còn làm Mục Đông trong ngực hắn khẩn trương đến mức căng cứng cả người không dám nhúc nhích.

“Chủ nhân… Ưmm, tôi không cố ý…”

Lục Nghiễn Chi nghe vậy lạnh nhạt “Ồ” một tiếng, nhất thời Mục Đông càng thêm bất an. Hắn thoáng nhích người ra xa thân thể cậu một chút, sau đó sờ sờ cổ tay cậu.

Tay Mục Đông bị dây trói siết lại quá chặt không làm gì nổi, chỗ cổ tay cũng bị vòng da mài đến đỏ lên. Lục Nghiễn Chi móc trong túi ra một chiếc chìa khóa của dây trói, sau đó cởi cái quần lỏng lẻo dưới chân và cả giày của mình ra, ném trên mặt đất.

Tiếp đó hắn dùng chiếc chìa kia mở khóa cổ tay cậu, phóng thích hai tay Mục Đông.

“A…”

Nhất thời cậu thở phào nhẹ nhõm, cánh tay phải duy trì một tư thế suốt thời gian dài nên giờ đã cứng đờ, thoáng động một chút liền đau đớn mệt mỏi. Cậu vừa định từ từ rút tay về chống lên mặt giường thì bị Lục Nghiễn Chi nắm lấy cổ tay.

“Nơi này đã bị siết bầm rồi, có đau không?”

Lục Nghiễn Chi dùng ngón cái chậm rãi chà chà lên vết bầm trên cổ tay đối phương, giọng điệu vẫn cứ lạnh nhạt. Chàng trai bị hắn kéo lại mất công mất sức quay đầu liếc mắt nhìn hắn, vừa vặn thấy hắn cúi mặt vươn đầu lưỡi liếm một cái lên cổ tay mình.

Mục Đông lập tức run lên, cánh tay bị liếm kia lại càng run rẩy mất khống chế.

“Không, không đau…”

“Vậy sao?” Lục Nghiễn Chi nhướn mày hờ hững hỏi ngược lại. Hắn buông cổ tay Mục Đông ra, vỗ vỗ lên bờ mông phủ kín vết roi của cậu, khiến cho đối phương lập tức phát ra tiếng thở nhẹ mang theo ý đau đớn.

(ĐM - CaoH - HOÀN)  Hợp Đồng Bao DưỡngOù les histoires vivent. Découvrez maintenant