Chương 627: Tất cả dựa vào duyên phận

14.2K 532 47
                                    

Khi nói chuyện với họ, ông ấy ngồi trên một chạc hồ dương đã khô. Chạc cây ấy bị phong hóa, chuyển màu giống với đất sa mạc, trơ trọi không còn vỏ cây, tạo hình cực kỳ đặc biệt. Ông ấy châm một điếu thuốc, thuốc lá vẫn còn hút bằng tẩu, lá được nhét vào đầu tẩu, khói phả ra cực kỳ sặc.

Sau khi nghe được câu nói của Nhiêu Tôn, ông già lại rít thêm hai hơi nữa, giọng nói trầm buồn bay ra từ làn khói thuốc dày đặc: "Đâu phải là đi ngắm cảnh, vào trong sa mạc một khi gặp nguy hiểm ngược lại sẽ trở thành phiền toái."

Ông già nói tiếng Hán tiêu chuẩn, không có âm địa phương, xem ra thường xuyên tiếp xúc và trao đổi với những vị khách người Hán nên luyện thành. Cách nghĩ của ông ấy giống hệt Tưởng Ly, thế nên Tưởng Ly đã tìm ra cơ hội thương lượng. Ai dè, ông già không hề nể tình.

"Tôi chưa từng nhìn thấy Huyền thạch, hơn nữa tôi cũng không biết đến Huyền thạch gì đó, thế nên tôi không thể dẫn các người vào sa mạc được."

Một câu nói từ chối cả ba người nhóm Tưởng Ly.

Không còn cách nào khác, Nhiêu Tôn phải giở tuyệt chiêu quen dùng trên thương trường ra: "Ông lão, ông cứ nói giá ra đi, chỉ cần đưa được chúng tôi đi tìm Huyền thạch."

Ông già nhìn Nhiêu Tôn qua làn khói, hỏi anh: "Nghe ngữ khí và quan sát cách cậu phô trương, chắc cậu có nhiều tiền lắm?"

Nhiêu Tôn hắng giọng: "À thì... cũng tạm ạ."

"Trước kia chưa từng đi qua sa mạc phải không?"

"Chưa từng đi."

Ông già gật đầu, rồi tung ra câu hỏi thứ ba: "Vậy cậu có thể thử tưởng tượng, cả đoàn người các cậu một khi bị mắc kẹt trong sa mạc, cậu nghĩ mọi người sẽ đòi tiền của cậu hay đòi thức ăn và nước uống của cậu?"

Một câu nói khiến Nhiêu Tôn á khẩu.

Ông già thở dài: "Cậu thanh niên này, trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền đâu." Dứt lời, ông ấy đứng lên đi vào nhà.

Kết quả là họ đã chờ chực trước nhà ông già bốn ngày.

Ông già không đuổi ai đi, để lại căn phòng trống cho hai cô gái, còn những người khác thì dựng lều nghỉ ở gần sa mạc.

Ở đây có những trận bão cát không nhỏ, thế nên lều mà Nhiêu Tôn chọn đều là loại quân dụng, chống bão cát, cực kỳ chắc chắn và bền, thống nhất dùng hai màu đen và xanh lục, từng căn lều nhấp nhô, từ xa nhìn lại trông rất hoành tráng.

Ông già nhìn thấy cảnh ấy cũng vẫn im lặng, mặc họ muốn làm gì thì làm. Thái độ của ông ấy đối với họ không thể là quá chống đối, chỉ là ông ấy không tỏ thái độ gì, bất luận thế nào cũng không đưa họ vào trong sa mạc.

Nguyễn Kỳ thậm chí đã bày ra bản lĩnh nhà nghề, đứng trên lập trường cùng làm nhà cung cấp nguyên liệu, vừa nói lý lẽ vừa dùng tình cảm, nhưng ông già vẫn không suy suyển, một mực khăng khăng chưa nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy Huyền thạch.

Thái độ kiên quyết này khiến Nguyễn Kỳ tuyệt vọng. Nhiêu Tôn cũng có một thời gian nghi ngờ có nên đặt hết hy vọng lên ông già này hay không, nhưng phóng tầm mắt nhìn ra sa mạc mênh mông diệu vợi, thật sự định "mò kim đáy bể" là chuyện không thể nào.

Người tình trí mạng  .  Ân Tầm [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ