Người đi đường sợ xanh mặt. Không phải vì câu mà Jisung nói, mà là vẻ mặt bình tĩnh đến vô cảm của thằng nhóc khi nói ra câu đó.
- Tụi trẻ ở đây chết do dịch bệnh.
Chenle chống cằm nhìn người đi đường, ánh mắt tinh nghịch không thể đâu cho hết.
Người thở phào trong lòng, ôm ngực nhìn Jisung.
- Jisung bị tự kỉ bẩm sinh ạ. Minhyung nói rồi ngoắc tay với Jisung. Thằng bé ngoan ngoãn chạy lại ôm lấy cậu. Giao tiếp được như vậy tốt hơn lúc trước rất nhiều đó ạ!
Người đi đường à lên một tiếng. Đúng lúc này, một cô gái khác đi vào. Trên người mặc bộ váy hầu gái màu xanh thẳm.
- Phòng chuẩn bị xong rồi ạ.
Cô gái chắp hai tay trước ngực, nhỏ giọng nói.
- Cảm ơn cô!
Người đi đường vui mừng gật đầu đi ra cửa theo cô gái. Men theo hành lang cũ, người nhận ra kiến trúc của trại trẻ này khá cổ, và một vài chỗ đã hỏng đến không thể sửa. Người sờ vào bức tường bám đầy rêu phong, người sờ vào cây gỗ đã bị mối ăn mòn, người thấy lạ quá. Rốt cuộc thì trại trẻ này đã xây được bao lâu mà kiến trúc lại trở nên cũ kĩ đến thế này?
- Cô ơi.
- Chuyện gì?
- Trại trẻ này đã xây bao lâu rồi cô nhỉ?Người hỏi, cô gái nhìn người bằng đôi mắt trống rỗng vô hồn làm xương sống của người lạnh toát.
- Không biết. Hình như xây lâu rồi.
- À, ra vậy.Người gật gù nhìn cô gái.
- Cô ơi, cô tên gì vậy?
- Koeun.Cô gái vừa nói xong, hai người cũng vừa đi tới phòng cho khách. Koeun mở cửa ra, cúi người làm động tác "mời vào".
- Cám ơn cô nhé!
YOU ARE READING
[SeriesOneshot] [NCTDream] ✔ Trúc Mã Trúc Mã
Fanfiction• Thởu síp pơ mới vô nghề...