[EDIT] TRỌNG SINH NGUYÊN SOÁI...

By Iam_Chip19

3.7M 292K 82.4K

Trọng sinh nguyên soái phu nhân là tang thi 重生元帅夫人是丧尸 Tác giả: Diễm Quỷ Thất Nương 艳鬼七娘 Thể loại: Nguyên san... More

Chương 001: Vạn năm sau.
Chương 002: Nguyên soái đại nhân tỉnh.
Chương 003: Nguyên soái đại nhân sinh khí.
Chương 004: Ta giúp ngươi báo thù.
Chương 005: Sủng vật phải rời đi.
Chương 006: Rời đi địa cầu.
Chương 007: Sân Mộc độc miệng.
Chương 008: Trở lại thế giới nhân loại.
Chương 009: Ta thích hắn.
Chương 010: Tang thi hoàng vị thành niên.
Chương 011: Tang thi hoàng cắt tóc gọn gàng.
Chương 012: Yến hội.
Chương 013: Ra oai phủ đầu.
Chương 014: Muốn cưới em ấy.
Chương 015: Tang thi hoàng sợ mèo.
Chương 016: Khảo hạch bắt đầu.
Chương 017: Mười vạn tệ, giao dịch.
Chương 018: Bá khí trắc lậu.
Chương 019: Tiếp tục khảo hạch.
Chương 020: Cần phải nghiêm túc.
Chương 021: Tổ đội đi.
Chương 022: Bách An Ngưng.
Chương 023: Tổ chức thành đoàn thể hùng hài tử.
Chương 024: Ta dưỡng ngươi.
Chương 025: Kiểm tra dị năng.
Chương 026: [Thợ săn] ăn trộm.
Chương 027: Quay ngược thời gian.
Chương 028: Đấu trường ảo.
Chương 029: Truyền thuyết giang hồ.
Chương 030: Đi cửa sau.
Chương 031: Đánh chính là viện sinh.
Chương 032: Học viên chạy bộ.
Chương 033: Gặp lén.
Chương 034: Khu huấn luyện mô phỏng.
Chương 035: Tranh luận giá trị nhan sắc.
Chương 036: 'Đại ca' giao chiến.
Chương 037: Nguyên soái tới.
Chương 038: Chân ái.
Chương 039: Tiểu Bạch súng.
Chương 040: Hội sư.
Chương 041: Hy vọng của nhân loại.
Chương 042: Vị hôn thê tới.
Chương 043: Chữa trị.
Chương 044: Biến mất.
Chương 045: Kỳ nghỉ gặp nhau.
Chương 046: Săn giết.
Chương 047: 'Thích Khách'.
Chương 048: Đua xe.
Chương 049: Gặp nhau.
Chương 50: Nguyên soái đại nhân cầu hôn thành công.
Chương 051: Vấn đề yêu đương.
Chương 052: Đạo sư Quân Thiệu.
Chương 053: Cơ giới.
Chương 054: Con chip.
Chương 055: Lễ phục màu trắng.
Chương 056: Ôn gia.
Chương 057: Ngôi sao.
Chương 058: Tận thế.
Chương 059: Trong trò chơi.
Chương 060: Huyện thành.
Chương 061: Quả nhân thẹn thùng.
Chương 062: Chung tình a.
Chương 063: Thi tài khiêu chiến.
Chương 064: Thông qua.
Chương 065: Bắt đầu diễn tập.
Chương 066: Mượn đường.
Chương 067: Đốt lửa liên doanh.
Chương 068: Kẻ địch toàn dân.
Chương 069: Đánh lén.
Chương 070: Lẻn vào.
Chương 071: Chiến đấu kịch liệt.
Chương 072: Tỉnh Bách.
Chương 073: Kết thúc.
Chương 074: Làm ngôi sao của ta.
Chương 075: Đính hôn.
Chương 076: Tinh cầu số 3.
Chương 077: Tái ngộ Ôn Hạo.
Chương 078: Tiểu tang thi tạc mao.
Chương 079: Kẻ thần bí.
Chương 080: Nguyên soái say rượu.
Chương 081: Nghỉ phép trở về.
Chương 082: Virus nguyên thể.
Chương 083: Đánh nát học viện Lệ Tư.
Chương 084: Hoa hồng đen.
Chương 085: Triển lãm.
Chương 086: Khủng bố tập kích.
Chương 087: Tứ Á.
Chương 088: Cứu viện.
Chương 089: Làm bằng hữu cùng thổ hào.
Chương 090: Đấu địa chủ.
Chương 091: Tranh giành sân huấn luyện.
Chương 092: Nhã Phỉ.
Chương 093: Người thừa kế.
Chương 094: Tiêu Lâm Du rời trường.
Chương 095: Ở ngay trong lòng ta.
Chương 096: Cửu Quân chi lữ.
Chương 097: Tang thi hoàng chơi lưu manh.
Chương 098: Diêm Vương sống Tề Lăng Mạt.
Chương 099: Bồi luyện.
Chương 100: Bức ảnh cũ.
Chương 101: Mật thất ngầm.
Chương 102: Ký ức.
Chương 103: Sinh nhật.
Chương 104: Nguyên soái say rượu.
Chương 106: Huấn luyện viên Tư Kỳ.
Chương 107: Đấu giả thuyết.
Chương 108: Đánh nhau rồi.
Chương 109: Bổn hoàng nổi giận.
Chương 110: Khảo hạch viên Sân thiếu.
Chương 111: Sao chép khủng bố.
Chương 112: Khảo hạch tùy hứng.
Chương 113: Thông cáo của Tứ Á.
Chương 114: Kế hoạch giải trí.
Chương 115: Nhóm viện sinh đi làm công.
Chương 116: Người nhà.
Chương 117: Đoàn giao lưu học viện.
Chương 118: Tổn thương lòng tự trọng.
Chương 119: Dư luận.
Chương 120: Người ngưỡng mộ xuất hiện.
Chương 121: Công khai.
Chương 122: Vấn đề hài tử.
Chương 123: Ẩu đả trên phố.
Chương 124: Tử huyệt của Sân Mộc.
Chương 125: Huấn luyện dã ngoại.
Chương 126: Gia Long.
Chương 127: Bí mật của Trác Kỳ Bảo.
Chương 128: Trốn học đi.
Chương 129: Săn thú đếm ngược.
Chương 130: Cá khô muốn trở mình.
Chương 131: Triệu hoán Sân Mộc.
Chương 132: Tình cảm của Viên Cảnh Trạch.
Chương 133: Trực giác nguy hiểm.
Chương 134: Nói dối.
Chương 135: Thiên thạch lơ lửng.
Chương 136: Kết cục thượng.
Chương 137: Kết cục hạ.
Chương 138: Phiên ngoại 1.
Chương 139: Phiên ngoại 2.

Chương 105: Dã thú và mỹ nhân.

18K 1.3K 717
By Iam_Chip19

Bầu trời ngoài cửa sổ đã dần sáng, Sân Mộc nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh, nhớ tới lật mây đảo mưa đêm qua, trong lòng không khỏi có chút phức tạp.

Đầu ngón tay miêu tả ngũ quan cương nghị của nam nhân, Sân Mộc thả chậm động tác đứng xuống giường, cho dù có năng lực tự lành kinh người, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút eo đau chân mỏi. Nhặt quần áo hỗn độn trên mặt đất lên mặc vào, tùy ý khoác lên kiện áo lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ.

Rót ly nước lạnh đứng trước cửa sổ ở phòng khách, những tia nắng ban mai còn khuất dưới ánh trăng, Sân Mộc xa xa nhìn ánh trăng dâng lên nỗi u sầu nhớ nhà, mặc dù trong lòng biết rõ trăng này đã không còn là trăng kia.

Vô thức nhấp miếng nước lạnh trong ly, Sân Mộc suy nghĩ trôi xa dựa vào trước cửa sổ, nhớ lại cuộc sống sau khi chết đi, tâm cũng không khỏi cười khổ 'Tai họa ngàn năm sót lại'.

Tối qua say rượu làm ý thức Viên Úc Thần có chút không rõ, chịu đựng dạ dày khó chịu mở mắt, căn phòng quen thuộc làm y thả lỏng.

Nằm hòa hoãn một lát, Viên Úc Thần đỡ thân người ngồi dậy, đôi mắt có chút mơ hồ nhìn quần áo đầy đất dần dần khôi phục lại thanh minh.

Chỉ nhớ đêm qua uống hơi nhiều rượu, Sân Mộc dẫn y rời khỏi nhà ăn trở về túc khu, sau đó ......

Ký ức chậm rãi sống lại, vẻ mặt Viên Úc Thần biến đổi thất thường, cuối cùng chỉ còn lại xanh tím lạnh ngắt. Lúc sau y hình như cưỡng chế Sân Mộc làm điều gì đó không tốt lắm.

Mặt tối sầm xốc chăn lên, khăn trải giường hỗn độn dưới thân là bằng chứng phạm tội của y, tay Viên Úc Thần siết chặt tấm chăn khiến khớp xương bởi vì dùng sức mà nổi lên màu xanh xám dữ tợn.

Kinh sợ phát hiện Sân Mộc không có trong phòng, lòng Viên Úc Thần có chút hoảng loạn, trong đầu lập tức nghĩ đến các loại kết quả không hay, vì thế nhanh chóng xuống giường đơn giản mặc quần vào, để trần thân trên đuổi ra khỏi phòng.

Thân ảnh đứng trước cửa sổ phòng khách làm sợ hãi trong Viên Úc Thần bình phục trở lại, nghe được động tĩnh phía sau, Sân Mộc xoay người nhìn thấy Viên Úc Thần, khóe miệng không dễ phát hiện nhếch lên. "Tỉnh?"

Viên Úc Thần đứng yên không động, Sân Mộc buông ly nước đến gần Viên Úc Thần, không nghĩ tới Viên Úc Thần đột nhiên bước nhanh lên trước hai bước, tay dùng sức đem Sân Mộc kéo trong ngực gắt gao giam lại.

Bị Viên Úc Thần siết đến phát đau, Sân Mộc thử đẩy đẩyViên Úc Thần, chính là hai tay Viên Úc Thần tựa như sắt thép. Sân Mộc từ bỏ giãy giụa bắt đầu thả lỏng, móng tay xoa bóp eo và cơ bụngcường tráng của Viên Úc Thần, an tâm chờ Viên Úc Thần bình tĩnh lại.

"Ta cho rằng em đi rồi." Viên Úc Thần hận không thể đem Sân Mộc hòa vào huyết nhục của mình.

Sân Mộc cúi đầu như đang cười "Ta không đi." Cho dù đi, ta lại có thể đi đâu?

Viên Úc Thần chậm rãi buông Sân Mộc ra, cúi đầu nhìn chăm chú đôi mắt hắn, trong lòng thấp thỏm cùng bất an. "Tối hôm qua ......"

Sân Mộc thản nhiên đối diện cùng Viên Úc Thần, chờ y nói xong. Viên Úc Thần siết tay ôm lấy bả vai Sân Mộc, có chút chật vật thu hồi tầm mắt. "Thực xin lỗi."

Sân Mộc khẽ nhíu mày "Anh hối hận?"

Viên Úc Thần ngẩn ra trong nháy mắt, sau đó lắc đầu "Ta thế nào lại hối hận? Là ta không nên miễn cưỡng em."

Sân Mộc giễu "Tuy rằng ta gặp nạn, nhưng không phải ai cũng có thể tùy ý khi dễ."

Sân Mộc cúi đầu giấu đi ngượng ngùng trong mắt. "Là ta nguyện ý."

Viên Úc Thần nhìn chằm chằm Sân Mộc, khẩn trương trong mắt dần dần được vui mừng như điên thay thế, dùng sức ôm lấy Sân Mộc hung hăng hôn lên, miệng lưỡi giao triền hơi thở tương dung, thẳng đến khi cơ thể Sân Mộc mềm nhũn mới chịu dừng lại.

Thấy Sân Mộc ăn mặc đơn bạc, Viên Úc Thần chặn ngang đem Sân Mộc bế lên, nhanh chân trở về phòng ngủ. Vết tích triền miên đêm qua còn chưa rửa sạch, Viên Úc Thần trước tiên đặt Sân Mộclên ghế, động tác lưu loát thay khăn trải giường mới, sau đó mới bế Sân Mộc lên giường.

Buồn cười nhìn Viên Úc Thần khẩn trương, Sân Mộc giữ chặt Viên Úc Thần nói "Ta không quý giá như vậy."

Nhìn đôi mắt mang ý cười của Sân Mộc, Viên Úc Thần chần chờ ngồi xuống bên người Sân Mộc, có chút ảo não nói "Ta vốn định chờ đến khi chúng ta kết hôn."

"Lão cổ hủ! Bảo thủ cố chấp đã sớm qua thời." Sân Mộc bĩu môi.

Viên Úc Thần nắm tay Sân Mộc lắc đầu. "Ta chỉ muốn dành những gì tốt nhất cho em."

Sân Mộc ngẩn người, trầm mặc cúi đầu, lặng lẽ che đi ý cười trên khóe miệng.

Tay Viên Úc Thần di chuyển tới thắt lưng Sân Mộc nhẹ nhàng mát xa "Đêm qua ta uống say mất chừng mực, có làm em bị thương không."

"Thân thể ta còn có khả năng mục nát hơn nữa sao?" Sân Mộc tự giễu.

"Vô luận em có là gì, ta đều muốn em." Viên Úc Thần nói.

Sân Mộc cười mà không nói, Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc nửa ngày đột nhiên nói "Tiểu Mộc, chúng ta kết hôn đi?"

Sân Mộc kinh ngạc nhìn Viên Úc Thần, Viên Úc Thần biểu tình kiên định "Ta muốn cùng em tạo dựng gia đình."

"Cái này về sau lại nói." Sân Mộc lắc đầu. "Ít nhất chờ ta tốt nghiệp." Cũng chờ đến khi ta có năng lực chống lại toàn bộ Lam Á tinh.

"Được." Viên Úc Thần không nghi ngờ hắn. "Chờ em tốt nghiệp chúng ta liền lập tức kết hôn."

Bên ngoài trời đã sáng choang, Sân Mộc nhìn thời gian nói "Thể dục buổi sáng đã kết thúc, anh không đi làm việc?"

"Hôm nay không đi." Hiện tại đem Sân Mộc ném ở chỗ này, Viên Úc Thần tự nhận còn chưa có cặn bã như vậy.

Sân Mộc chúm miệng cười, hiển nhiên là rất vừa lòng với đáp án của Viên Úc Thần. Xốc chăn lên muốn xuống giường lại bị Viên Úc Thần đè lại, Sân Mộc có chút xấu hổ buồn bực "Ta muốn đi tắm."

Viên Úc Thần sửng sốt một lát, nhớ tới tình cảm mãnh liệt đêm qua còn chưa giúp Sân Mộc xử lý, trong mắt lập tức hiện lên xấu hổ.

Sân Mộc đẩy Viên Úc Thần ra bước xuống giường, đôi mắtViên Úc Thần liếc đến nơi nào đó phía sau Sân Mộc, lại nhanh chóng rời đi, nghiêm trang nói "Ta giúp em."

"Không cần đến anh!" Sân Mộc xoay người ngăn Viên Úc Thần đi theo. "Không được đi theo."

Viên Úc Thần xấu hổ đứng tại chỗ, thẳng đến khi phòng tắm truyền ra tiếng nước, lúc này Viên Úc Thần mới tiếp tục cử động, động thủ dọn dẹp căn phòng.

Phòng hội nghị chung của căn cứ, Trọng Lân dựa theo phân phó của Viên Úc Thần đem sự vụ ở Cửu Quân phân công cho quan quân các tầng, hội nghị ngắn ngủi kết thúc, quan quân các tầng chỉnh lý xong công việc rồi lần lượt rời đi.

Tề Lăng Mạt lau mắt kính trong tay, không chút để ý lật tư liệu xem. "Đều đã giờ này, như thế nào còn chưa thấy nguyên soái?"

"Hôm qua nguyên soái cùng Sân thiếu ở cùng nhau, tình cảm hai người đến cực hạn kiềm lòng không đậu, hôm nay sợ là nguyên soái muốn trốn việc." Lâu linh cười bỉ ổi.

Phàn Diệp nghe vậy nhíu mày "Đừng nói hươu nói vượn, nguyên soái và Sân thiếu còn chưa có kết hôn."

"Tiểu Diệp Diệp, ngươi đi theo nguyên soái cái khác không học, lại muộn tao học được đến tinh túy."

Tần Diệc Đàn vuốt cằm lướt qua màn hình ảo của máy tính, nghe vậy cười nói "Sân thiếu là hôn ước giả của nguyên soái, kết hôn là chuyện sớm muộn, quyền lợi hôn nhân cũng có thể được thực hiện trước."

"Tán đồng." Tề Lăng Mạt đeo mắt kính lên nhấc tay bảo. "Ta khuyên ngươi đừng tự tìm mất mặt, nếu lúc này đi quấy rầy nguyên soái, phỏng chừng toàn thây khó giữ."

Mấy kẻ thân mặc quân trang vai treo sao trong phòng họp này, nhìn vào là những quan quân Liên Bang bát diện uy phong, kỳ thật đều là đám binh lính càn quấy, không được mấy tên đứng đắn.

Phàn Diệp bị nghẹn mặt đỏ tai hồng, người khác cười vang một mảnh, Lâu Linh vươn người khoác vai Phàn Diệp, không nén được cười nói "Đừng khi dễ Phàn trung úy thành thật, không lại chọc cho người ta khóc a."

"Tất cả nháo đủ chưa!" Núi băng Trọng Lân ra mặt, mấy binh lính càn quấy này đều lập tức trở nên thành thật.

Cửa phòng họp được mở ra từ bên ngoài, Trác Lâm Anh mang theo khí tràng dã thú trấn áp toàn trường, thấy Trác Lâm Anh mặt người chết thì càng không ai dám trêu chọc.

"Thượng tá." Trác Lâm Anh cúi chào Trọng Lân.

"Chuyện gì?"

Trác Lâm Anh nhìn Phàn Diệp nói "Tiến sĩ Ôn Hạo của viện nghiên cứu tới."

Lâu Linh nhíu mày "Viện nghiên cứu và quân bộ trước nay luôn bất hòa, y tới làm gì?"

"Tiến sĩ Ôn Hạo chỉ tên Phàn trung úy nói muốn gặp, nói là bạn tốt cùng Phàn trung úy."

Mấy cặp mắt rơi xuống người Phàn Diệp, Phàn Diệp sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc "Tìm ta làm gì ?."

"Ngươi quen biết y sao?" Tề Lăng Mạt nghi vấn.

Phàn Diệp nghĩ đến chuyện trên tinh cầu số 3, có chút chần chờ gật đầu "Đã làm cơm cho y."

"......" Mọi người.

Trọng Lân suy tư một lát rồi gật đầu nói "Đi đi, trở về làm báo cáo chi tiết."

"Vâng!!" Phàn Diệp đứng dậy cúi chào.

Nhìn Phàn Diệp rời khỏi phòng họp, Tề Lăng Mạt lắc đầu "Chúng ta có bắp cải tốt lại phải bị lợn củng."

Mọi người nhìn qua, Tề Lăng Mạt bình tĩnh đẩy mắt kính. "Sân thiếu nói."

"Tiếp tục làm việc!" Trọng Lân quát. "Làm không xong ngày mai tăng gấp đôi."

"A, thật muốn chết ......" Trong phòng họp vang lên một mảnh oán than.

Phàn Diệp chạy đến phòng khách của căn cứ, lính canh gác cúi chào mở cửa, Phàn Diệp vừa mới bước vào phòng khách liền thấy ly nước nghênh diện bay tới.

Duỗi tay chụp lấy ly nước, Phàn Diệp nhíu mày nhìn về phía Ôn Hạo. Đối với hành vi thiếu chút nữa đánh trúng Phàn Diệp, Ôn Hạo không chút ăn năn. "Ta chỉ uống nước 91 độ."

Phàn Diệp đi qua buông ly xuống, mặt lạnh nhìn Ôn Hạo nói "Ngài tìm ta có việc?"

"Ta tới tìm Viên nguyên soái, y có việc không tiện gặp ta, ta liền nghĩ ở Cửu Quân chỉ nhận thức ngươi." Ôn Hạo mạc thanh nói, thái độ như vậy đương nhiên làm Phàn Diệp phát hỏa.

"Ta cũng có công việc bận rộn, nếu tiến sĩ không có việc gì, ta liền đi trước."

"Ngươi dám đi ta liền dám đem ngươi đưa lên bàn giải phẫu." Ôn Hạo trên mặt không thấy biểu tình, nói với Phàn Diệp cũng không phải nói giỡn.

"Cửu Quân cũng không thuộc quản lý của viện nghiên cứu." Phàn Diệp việc nào ra việc đó.

"Nguyên soái các ngươi có việc cầu ta, ta nghĩ y cũng không hy vọng vào lúc này xé rách mặt với ta."

Ôn Hạo biểu tình lạnh nhạt, trong mắt không nhìn thấy chút độ ấm nào, dáng vẻ này ngược lại làm Phàn Diệp có chút không rõ thật giả.

Từ trong không gian khí lấy ra bó hoa Phách La lớn ném cho Phàn Diệp "Chuẩn bị cho Sân Mộc, cậu ta không ở thì ngươi cầm."

Phàn Diệp vốn còn định trả về, nhưng nghe đến lời Ôn Hạo nói liền thu lại, nếu thật để hắn đưa hoa cho Sân Mộc, Ôn Hạo kia bị nguyên soái diệt trừ còn tốt, nếu như làm phá hoại cảm tình của nguyên soái cùng Sân thiếu thì hỏng.

Ôn Hạo đứng dậy đem tóc dài tùy ý buộc lại, đi đến trước mặt Phàn Diệp bảo "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Còn chưa có tử tế nhìn qua căn cứ Cửu Quân, ngươi dẫn đường cho ta." Ôn Hạo hờ hững đút tay vào túi nói. "Ta không ăn cơm căn tin, giữa trưa ngươi tự làm."

Phàn Diệp thiếu chút nữa bóp nát hoa Phách La trong tay, lạnh mặt chỉ vào ngôi sao trên vai. "Ta là trung úy không phải đầu bếp của ngươi."

Ôn Hạo mặt vô biểu tình nhìn Phàn Diệp một lát, duỗi tay đem quân hàm trên vai gã xé xuống. "Bây giờ ngươi cái gì cũng không phải."

"Ngươi!!"

Ôn Hạo giơ giơ quân hàm trong tay, ý bảo chỉ cần ném sang một bên sẽ vỡ thành thứ đồ vứt đi. Phàn Diệp dùng sức kéo cửa phòng khách. "Ôn tiến sĩ, thỉnh!"

Dưới ánh nắng tươi đẹp buổi sáng, chúng binh lính căn cứ Cửu Quân đều may mắn nhìn thấy một màn như vậy. Trung úy Phàn Diệp ôm bó hoa Phách La thật lớn đi trong căn cứ Cửu Quân, đi theo bên cạnh là mỹ nhân tóc dài mặt lạnh như băng sương. Tuy rằng biểu tình hai người đều không đúng, nhưng các vị vây xem lại mạc danh cảm thấy hài hòa ngoài ý muốn.

Vì thế, quan hệ giữa dã thú Phàn Diệp cùng mỹ nhân 'truyện cổ tích' có thể lấy tốc độ so với virus, nhanh chóng lan truyền trong Cửu Quân.

Continue Reading

You'll Also Like

1.6M 126K 80
Tác giả: Kỵ Trứ Tảo Trửu Khứ Hỏa Tinh Nguồn: https://gocluoi.com/category/nghe-noi-cau-chi-xem-toi-la-ban/ Quý Vãn vô cùng xinh đẹp, vô số Alpha đều...
2.6M 199K 166
Tên truyện: Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! 少将!你媳妇有了! Tác giả: Diễm Quỷ Thất Nương 艳鬼七娘 Nguồn: Hạ Nguyệt Editor: Cáo Beta: Rồng Thể loại: Xuyên qua...
460K 37.8K 163
Hán Việt: Chiến tổn mỹ nhân chinh phục toàn tinh tế Tác giả: Đàm U Trúc Mộng Tình trạng: Hoàn toàn văn Thời gian: 2/6/2023 - 17/1/2024 Nguồn: Wikidic...
19.9K 3.5K 200
Tên Hán Việt: Mau xuyên công lược: Vai ác Boss độc nhất vô nhị định chế Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, HE, Khoa học viễn tưởng, Hệ thống, Son...