Chương 006: Rời đi địa cầu.

51K 4.1K 1.4K
                                    

Sân Mộc đi lang thang không có mục tiêu trên nền tuyết, phảng phất nhìn một mảng trắng xoá không có điểm cuối, hoang vắng như muốn cắn nuốt thân hình hắn vào trong đó, sinh mệnh yên tĩnh làm hắn sợ hãi

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Sân Mộc đi lang thang không có mục tiêu trên nền tuyết, phảng phất nhìn một mảng trắng xoá không có điểm cuối, hoang vắng như muốn cắn nuốt thân hình hắn vào trong đó, sinh mệnh yên tĩnh làm hắn sợ hãi.

Giữ lấy quá nhiều hy vọng rồi trở nên tuyệt vọng, còn hơn cả trước khi bị phong ấn trong bóng đêm tàn nhẫn một vạn lần.

Nhìn một con tang thi đi ngang qua, Sân Mộc chưa bao giờ cảm giác được bản thân mờ mịt như lúc này. Nơi này chính là một cái nhà giam dùng để cầm tù bọn họ, những con quái vật trong mắt nhân loại. Nơi này chính là nơi thuộc về hắn sao? Không có sự sống, yên lặng đến nỗi chỉ còn nghe tiếng hít thở của chính mình.

Sân Mộc thất hồn lạc phách đi trên nền tuyết, sắc trời dần dần tối sầm, tiếng tang thi bốn phía vang lên hết đợt này đến đợt khác. Sân Mộc vuốt làn da lạnh băng của mình, xoay người trở về đường cũ.

Chờ khi Sân Mộc trở lại tòa nhà đã là đêm khuya, hắn đi suốt một ngày, Viên Úc Thần hẳn là đã rời đi. Nhìn cửa sổ không có một bóng người, Sân Mộc mất mát thu hồi tầm mắt. Y là nhân loại, y thuộc về thế giới của y.

Sân Mộc cũng có chút không hiểu chính mình, Viên Úc Thần cùng Phàn Diệp là hai người mà hắn nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh dậy, nói đến chuyện thân cận, kia vì sao hắn đối với Phàn Diệp không có không nỡ rời ?

Liền tính, nếu người đều đã đi, cần gì phải rối rắm như vậy?

Sân Mộc lắc đầu, thở dài một hơi. Đi đến trước phòng ba người từng ở, đẩy cửa đi vào.

"Đã trở lại." Âm thanh trầm ổn từ trong phòng truyền đến, Sân Mộc cả kinh, lăng lăng nhìn nam nhân trong phòng đang đưa lưng về phía cửa sổ đang chăm chú nhìn hắn, nửa ngày còn chưa lấy lại tinh thần.

Màn đen che giấu đi biểu tình lúc này của Viên Úc Thần, ánh trăng thanh lãnh phản xạ tuyết trắng bên ngoài cửa sổ, kéo dài ảnh ngược của Viên Úc Thần. Hai người nhìn nhau không nói gì, không khí trong phòng nhất thời yên lặng đến dọa người.

Cũng không biết bao lâu, Viên Úc Thần vươn một bàn tay hướng về phía Sân Mộc. "Lại đây."

'Ngươi, không phải về nhà sao?' Sân Mộc không tiếng động dò hỏi, vẫn không tự chủ được đi qua, đem tay mình đặt trong tay Viên Úc Thần .

Bàn tay lạnh băng làm Viên Úc Thần nhíu mày, nhanh chóng xốc thảm trên đùi lên, gắt gao đem Sân Mộc bao bọc. "Chờ ngươi."

[EDIT] TRỌNG SINH NGUYÊN SOÁI PHU NHÂN LÀ TANG THI.Where stories live. Discover now