[Đam Mỹ - Mạt Thế] Mạt Thế Tr...

By yeutruyennn

72.4K 5.3K 108

Tác phẩm: Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái. Tác giả: Thu Thiên Lai Liễu. Thể loại: Mạt thế, trọng sinh, ta... More

Giới Thiệu Nhân Vật
Chương 1: Lại Trọng Sinh
Chương 2: Dị Năng Xuất Hiện
Chương 3: Mạt Thế Đến Đây
Chương 4: Chạy Trốn
Chương 5: Thu Thập Vật Tư
Chương 6: Gác Đêm Hôn Mê
Chương 7: Thức Tỉnh Song Dị Năng
Chương 8: Rời Đi
Chương 9: Qua Đêm Ở Trạm Xăng Dầu
Chương 10: Tập Kích Ban Đêm
Chương 11: Thú Nhận
Chương 12: Tiến Vào Căn Cứ
Chương 13: Mơ Hồ Hiểu Rõ Dị Năng
Chương 14: Đêm Khuya Hỗn Loạn
Chương 15: Bị Tách Ra
Chương 16: Trên Đường Gặp Xã Hội Đen
Chương 17: Nấu Cơm
Chương 18: Ăn Cơm Chiều
Chương 19: Phương Pháp Thăng Cấp
Chương 20: Đường Tắt
Chương 21: Biến Dị Hầu Tử
Chương 22: Lần Thứ Hai Biến Dị
Chương 23: Dị Năng Thăng Cấp
Chương 24: Nữ Nhân Kia
Chương 25: Gây Ra Dị Năng
Chương 26: Ở Chung Một Phòng
Chương 27: Buổi Tối Bất Ổn
Chương 28: Phiên Ngoại Liễu Nguyệt
Chương 29: Hai Người Đi Chung Đường
Chương 30: Gặp Lại Liêu Phi Phàm
Chương 31: Cẩu Biến Dị
Chương 32: Lâm Vũ Trạch
Chương 33: Hàn Phi Ăn Dấm Chua
Chương 34: Cùng Ăn Cơm
Chương 35: Hàn Phi Thị Uy
Chương 36: Tề Duyệt Diệt Tang Thi
Chương 37: Quá Khứ Của Liễu Nguyệt
Chương 38: Tào Hân Nhi Chết
Chương 39: Tề Duyệt Suy Diễn
Chương 40: Hàn Phi Đánh Nhau Với Lâm Vũ Trạch
Chương 41: Phiên Ngoại Đường Khả
Chương 42: Hàn Phi Giận Dỗi
Chương 43: Nguy Hiểm
Chương 44: Tang Thi Tập Kích
Chương 45: Gặp Viêm Bân
Chương 46: Địch Ý
Chương 47: Tính Kế
Chương 48: H (Viêm Bân)
Chương 49: H (Hàn Phi)
Chương 50: Gặp Tôn Dương
Chương 51: Năm Năm Sau
Chương 52: Tâm Tư Mỗi Người
Chương 53: Thăng Cấp
Chương 54: Tiệc Tối
Chương 55: Vào Sở Nghiên Cứu
Chương 56: Đụng Độ Tang Thi
Chương 57: Gặp Lại Đường Khả
Chương 58: Gặp Lại Lâm Vũ Trạch
Chương 59: Mờ Ám
Chương 60: H (Lâm Vũ Trạch)
Chương 61: Tâm Tư Liễu Nguyệt
Chương 63: Không Lựa Chọn
Chương 64: Được Lo Lắng
Chương 65: H, 3P (Đường Khả, Lâm Vũ Trạch)
Chương 66: Tới Căn Cứ
Chương 67: Hàn Phi Đánh Nhau Với Đường Khả
Chương 68: Tình Địch Đối Mặt
Chương 69: Tính Kế
Chương 70: Trò Cười
Chương 71: Mất Mặt
Chương 72: Nghe Lén
Chương 73: H (Đường Khả)
Chương 74: Đạo Đức Giả
Chương 75: Bị Đánh Mông
Chương 76: Cẩu Nam Nữ
Chương 77: Xử Lý Phùng Triết
Chương 78: H, 3P (Đường Khả, Lâm Vũ Trạch)
Chương 79: Vạch Trần Liễu Nguyệt
Chương 80: Cưỡng Dâm Tập Thể
Chương 81: Xử Lý Phùng Triết
Chương 82: Chuột Biến Dị
Chương 84: Tuyên Thệ
Chương 84: Tang Thi Báo Thù
Chương 85: Đỗ Mộng Dao
Chương 86: Âm Mưu Của Liễu Nguyệt
Chương 87: Hiểm Cảnh
Chương 88: Liễu Nguyệt Bị Cắn
Chương 89: Liễu Phi Phàm Giả Tạo
Chương 90: Tinh Trùng Thượng Não
Chương 91: Chia Ly
Chương 92: Cứu
Chương 93: Bình An
Chương 94: H (Lâm Vũ Trạch)
Chương 95: H, 5P
Chương 96: Ở Chung
Chương 97: Đại Kết Cục

Chương 62: Đường Khả Đánh Nhau Với Lâm Vũ Trạch

659 50 6
By yeutruyennn

Màn đêm dần dần buông xuống.

Đem xe dừng lại ở ven đường, Lâm Vũ Trạch xuống xe hoạt động thân thể có chút mệt mỏi. Sau đó anh đi đến sau xe, mở cửa, Tề Duyệt vẫn còn nằm ở bên trong vù vù ngủ, anh cười khẽ, chui vào trong, đóng cửa lại.

Giở chăn lên, nương theo ánh sáng mỏng manh, có thể thấy rõ ràng thân thể trần trụi của cậu, giữa hai chân vẫn còn dấu vết loang lổ, lúc sáng anh đã thay Tề Duyệt rửa sạch qua, những dấu vết này là do lúc sau lại chảy ra . Ánh mắt Lâm Vũ Trạch tối đen mà lóe lóe, đem khăn đã thấm ướt giúp cậu lau chùi lần nữa.

Tề Duyệt chỉ cảm thấy cả người rã rời, eo mỏi lưng đau, địa phương khó nói càng đau đớn cộng với cảm giác lạnh lẽo.

Miễn cưỡng mở mắt, thấy Lâm Vũ Trạch trước mặt, đối phương đang cấp, tê. . Tề Duyệt vội vàng rụt lui hạ thân, đối phương thế nhưng lại đang giúp cậu rửa sạch huyệt động phía sau, Tề Duyệt xấu hổ đến muốn thổ huyết.

Lâm Vũ Trạch bắt lấy chân Tề Duyệt không cho cậu rụt lại, nghiêm túc mà rửa sạch . Động khẩu màu phấn hồng, bởi vì trước đó sử dụng quá độ đến bây giờ còn không có hoàn toàn khép kín, co rụt lại co rụt lại , lộ ra tâm tình chủ nhân lúc này, ánh mắt Lâm Vũ Trạch tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Duyệt, đối phương vẫn đang quẫn bách trốn tránh, anh chỉ cảm thấy khóe mắt phiếm hồng tràn ngập hơi nước của cậu vô cùng mê người, quyến rũ. (>///<) d*c v*ng lại lần nữa nổi lên, anh kìm lòng không đậu mà cúi đầu, dán vào môi Tề Duyệt. 

Tề Duyệt vô lực hé miệng, nghênh hợp đối phương, do vừa mới tỉnh mà đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, đột nhiên, hậu huyệt căng thẳng, vật thô to của đối phương lại tiến vào tiểu động của cậu, Tề Duyệt bất lực mà hừ nhẹ một tiếng. Toàn thân vô lực chỉ có thể dựa vào đối phương, hai chân bị mở ra hai bên, bị đối phương mạnh mẽ tiến vào. 

"Cầu anh . . . . Từ bỏ. . ." Tề Duyệt cầu xin, tối hôm qua Lâm Vũ Trạch đã làm cả đêm, tố chất thân thể đối phương thật sự là quá tốt, chính là cậu lớn tuổi, chịu không nổi sức ép như vậy đâu. "Nói cậu sai rồi, về sau không chạy trốn nữa, tôi sẽ tạm tha cho." Lâm Vũ Trạch vừa nói vừa mạnh mẽ vận động. Tề Duyệt khí tức nhất thời dồn dập, đùi cũng bắt đầu run lên, thức thời mà nói: 

"Ngô. . . Tôi sai rồi. . ." Tề Duyệt đã muốn bị đỉnh đến không còn khí lực, chỉ còn lại một sóng kho*i c*m từ vị trí kia tràn ngập đến đầu dây thần kinh toàn thân, cậu vốn không còn biết mình mở miệng nói những gì nữa. "Không bao giờ chạy. . Tha cho tôi đi." 

Hai tay Tề Duyệt vô lực đặt trước ngực Lâm Vũ Trạch, thừa nhận vật cứng hung tợn xâm nhập, toàn bộ nửa người dưới đều bị đỉnh đến phiếm hồng, chất lỏng trong thân thể chảy ra đem nửa mông cậu dính ướt đẫm. Mới vừa nói xong môi cậu liền bị hung hăng chế trụ, đầu lưỡi đối phương vói vào mạnh mẽ mà giảo lộng đầu lưỡi cậu, nước bọt không kịp nuốt xuống theo khóe miệng hai người mà chảy xuống ngực. "Nhớ kỹ lời cậu vừa nói, nếu còn dám chạy, tôi liền làm cậu đến chết. . . ." 

Theo tiếng nước xì xì, Lâm Vũ Trạch lại tiếp tục đâm vào hơn mười lần rồi mới tiết vào trong cơ thể Tề Duyệt. Tề Duyệt bị kích thích đến toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng, thanh âm gì đều không nghe được. Như nguyện mà nghe được lời mà mình muốn nghe, Lâm Vũ Trạch thần thanh khí sảng mà rút ra vật cứng, dẫn tới Tề Duyệt lại một trận run rẩy. Anh đứng lên, liền lấy nước rửa sạch bản thân cùng Tề Duyệt, chậm rãi mặc quần áo vào. Tề Duyệt nằm ở kia cả người vô lực tùy ý Lâm Vũ Trạch giúp mình mặc quần áo, xong xuôi anh lại nhẹ nhàng ôm cậu đặt vào vị trí phó lái. "n. . ." 

Tề Duyệt hút một ngụm lãnh khí, thắt lưng đều nhức mỏi đến cơ hồ không thể nhúc nhích, cúc huyệt phía sau đã muốn sưng lên, ngay cả chỗ sâu nhất cũng có chút đau đớn. Thật cẩn thận mà tìm vị trí thoải mái, nghiêng thân mình tựa vào ghế, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Trời đã hoàn toàn đen, Lâm Vũ Trạch lái xe trở về nơi tụ tập. 

Trong phòng, Đường Khả đã ở nơi đó hút một điếu rồi lại một điếu thuốc, lúc đầu bộ đàm vẫn có thể liên lạc được, chính là đối phương không chịu tiếp, lúc sau lại trực tiếp tắt máy. Tâm tình của y từ kích động, đến phẫn nộ, hiện tại đã biến thành bình tĩnh . Híp mắt quét nhìn vài người đối diện, u Khắc, Đại Cường, còn có đội viên của Lâm Vũ Trạch Tiểu Phàm, nhìn vẻ mặt xấu hổ khó coi của mấy người kia, Đường Khả cảm thấy y ẩn ẩn đã muốn đoán được, kế tiếp chỉ còn chờ hai người kia trở về chứng thật suy đoán của bản thân. 

Mọi người trong phòng có cảm giác như đang ngồi trên bàn châm, ăn không tiêu a, ánh mắt Đường Khả thỉnh thoảng lại bắn tới, làm cho bọn họ thật rối loạn. Ngày đó tại sở nghiên cứu, mờ ám giữa Đường Khả cùng Tề Duyệt bọn họ đều nhìn thấy . Nhất là Tiểu Phàm, bởi vì hắn không có nhãn lực, không thấy đội trưởng cùng Tề Duyệt ái muội, đã muốn bị liên tục thao luyện một tuần lễ. Thật vất vả mới có thể xoay chuyển thái độ của đội trưởng, thức thời mà không đi săn cùng, không nghĩ tới lại tới thêm một sát thần. Bên ngoài vang lên tiếng xe quen thuộc, mọi người trừ Đường Khả nhất thời đều thả lỏng. 

Tề Duyệt lại ngáp một cái, cảm giác thân thể không phải của mình , mệt mỏi mà mở to mắt, nhìn Lâm Vũ Trạch ôm lấy chính mình, có chút xấu hổ, lắp bắp nói: "Tôi . . . Tôi có thể tự đi được." Thanh âm khàn khàn càng khiến cho cậu càng không được tự nhiên. Lâm Vũ Trạch cũng không miễn cưỡng, đem đối phương ôm xuống xe, đặt xuống đất. Ba người đứng ở sân trước, há to miệng, này. . . Này tư thái Tề Duyệt rõ ràng là biểu hiện của túng d*c quá độ. Cảm giác được tầm mắt, Lâm Vũ Trạch nâng lên ánh mắt nhìn về phía Đường Khả đứng ở môn khẩu, hai tầm mắt tương giao, hết thảy rất rõ ràng có thể thấy được. 

Tề Duyệt tránh né tầm mắt mọi người, chịu đựng mặt sau trướng đau, đỡ thắt lưng, cúi đầu, nhanh chóng tiến vào nhà, đột nhiên một thân ảnh che trước cửa, Tề Duyệt ngẩng đầu lên nhìn người mới tới. Thịch thịch thịch thịch! ! Tâm không tự chủ được mà kinh hoàng, Tề Duyệt đột nhiên cảm thấy chột dạ, thở cũng không dám thở mạnh. 

Đường Khả nhìn chỗ cổ Tề Duyệt lộ ra ngoài, một dấu hôn đậm không thể che giấu, bộ dáng túng d*c quá độ, nộ khí liền bốc lên, một phen bắt trụ cổ tay đối phương, "Không phải bảo cậu chờ tôi sao? Mới vài ngày liền nhịn không được có phải hay không?" Đường Khả giơ tay lên, quang một quyền đánh vào vách tường bên cạnh Tề Duyệt. 

Một tiếng vang quang đang thật lớn, Tề Duyệt bị đối phương bất ngờ quát lớn, sợ tới mức run run, "Tôi. . . . Tôi không có." Cậu muốn biện giải, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt bi thương của đối phương, nhất thời cứng họng. Hai mắt cậu phiếm hồng, mếu máo, có vẻ vô hạn ủy khuất. u Khắc bên cạnh thay cậu sốt ruột, này can đảm bình thường của Tề Duyệt đi đâu hết rồi? Nhưng đây là chuyện nhà người ta, bọn họ người ngoài không nên chen vào. 

Đường Khả thật phẫn nộ, thấy ánh mắt hồng hồng của Tề Duyệt, bộ dáng như sắp khóc, rõ ràng là cậu làm sai, nhưng y lại không thể nào xuống tay, thật muốn đánh cậu một trận. Phẫn hận mà bỏ tay Tề Duyệt ra, chuyển hướng sang Lâm Vũ Trạch ở phía sau, chớp mắt mà vung nắm đấm. Lâm Vũ Trạch nhất thời không phòng bị bị đấm vào mặt, liền lui hai bước, suýt nữa đã ngã xuống đất. Mọi người bên cạnh đều vây lại, muốn khuyên can hai người. Lâm Vũ Trạch phất tay, "Tránh ra, không cần lại đây, hai người chúng tôi tự mình giải quyết." 

Tuy rằng mới vừa ở trên xe vận động, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, lại là dị năng giả, thể lực không thể cùng người thường đánh đồng. Đường Khả cũng bảo những người khác không cần tiến lên, hoạt động cổ tay, nắm đấm lại vung lên. Tề Duyệt nhìn hai người xông vào đánh nhau, tình cảnh này rất quen thuộc, chính là người có chút bất đồng. Run run rẩy rẩy mà dựa vào trên cửa, cậu không dám tiến lên, tâm tình cậu lúc này thật phức tạp, cậu rõ ràng không có làm sai vì cái gì tim lại đập nhanh như vậy. 

Hai người dây dưa cùng một chỗ kia, dùng chiêu thức không sai biệt lắm, quyền đánh cước đá thay phiên đến, nhưng đều không có vận dụng dị năng. Ngoài cửa, đã muốn vây một vòng người, có cư dân tụ tập, cũng có người do Đường Khả mang tới. "Tôi con mẹ nó đem anh đối xử như huynh đệ, anh xoay người lại liền đào góc tường lão tử." 

Đường Khả trở mình đè Lâm Vũ Trạch dưới thân, vung một quyền vào mặt đối phương. Lâm Vũ Trạch cũng không cam yếu thế, một cước đá văng đối phương, thô tục chửi ầm lên: "Thao, cậu ấy căn bản chính là của lão tử ." (Đang chửi lộn, nên không để xưng hô anh-tôi được =.=) "Ngươi thúi lắm, cậu ấy năm năm trước chính là người của lão tử." Đường Khả phẫn nộ. "Đi mẹ ngươi, hắn năm năm trước là theo lão tử cùng một chỗ, nào có chuyện của ngươi." Hai người từ tiểu viện đánh tới ngoài đường, đỏ mắt, ngươi một quyền ta một quyền mà xông vào nhau , hoàn toàn mất đi phong độ bình thường, miệng còn không ngừng chửi nhau. 

Lúc đầu tụ tập chỉ vài người, bộ dáng ban ngày của Đường Khả liền đưa tới chú ý của mọi người, hiện tại tiếng đánh nhau càng dẫn tới ngày càng nhiều người hiếu kì. Nghe lời nói từ miệng hai người, Tề Duyệt vốn có chút áy náy trên mặt nhất thời thoạt đỏ thoạt trắng, người chung quanh thỉnh thoảng trộm ngắm cùng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ khiến cậu hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, hình tượng của cậu đều bị hủy sạch trong tay hai người kia. u Khắc, Đại Cường, Tiểu Phàm cùng với đám người trong căn cứ B mà Đường Khả mang tới hút một ngụm lãnh khí, Tề Duyệt này, thật bản lãnh. 

Tề Duyệt khóe mắt phiếm hồng, khóc không ra nước mắt, cậu đã tạo nghiệt gì chứ. . . Nhìn hai người trên mặt đất đánh đến khó phân thắng bại, sợ quá mức kích thích mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người cũng cố ngăn cản hai người, tiến lên tách hai người ra. Vươn tay lau vết máu bên khóe miệng, ánh mắt Đường Khả hung ác nhìn về phía Lâm Vũ Trạch. Lâm Vũ Trạch chống đỡ đứng dậy, ngẩng đầu lên khiêu khích nhìn Đường Khả. Nhìn thái độ, đối phương Đường Khả càng thêm tức giận còn muốn tiến lên, lại bị mọi người liều mạng mà giữ chặt. 

Y vung tay, trực tiếp đi tới cửa hướng về phía Tề Duyệt đang ngẩn người, trước mặt mọi người mà hung hăng hôn cậu, còn chưa cảm thấy hết giận, càng đem đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng Tề Duyệt mà quấn, hút. Tề Duyệt cố gắng đẩy y ra , nhưng toàn thân cậu vô lực, đợi cho đến khi đối phương rốt cục vừa lòng mà buông ra, Tề Duyệt nghe thấy tiếng hút khí xung quanh, còn có tiếng huýt sáo ồn ào. Cậu thật muốn khóc, hình tượng cậu hoàn toàn bị hủy, bọn họ hẳn là do ông trời phái xuống đối nghịch với cậu đi. Dùng sức đẩy Đường Khả ra, không để ý tới những người khác, Tề Duyệt không được tự nhiên mà chạy như bay vào phòng mình. 

Hai nhân vật chính còn lại cũng đi vào trong. Trong phòng khách, hai người đều chiếm một bên, khí thế hung hung mà liếc mắt nhìn Lâm Vũ Trạch, Đường Khả kiềm nén lửa giận, như thế nào sớm không phát hiện tiểu tử này lại âm hiểm như vậy. Đuổi những người khác đi, Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch ở trong phòng khách giằng co . Lâm Vũ Trạch dựa vào ghế sa lông, nhắm mắt dưỡng thần. Đường Khả tiến lên xoay xoay nắm cửa cửa phòng Tề Duyệt, phát hiện cửa đã bị khóa trong, nghĩ nghĩ, lại lui trở lại vị trí, ngồi xuống. Hai người đều ngầm hiểu trong lòng phòng bị , sợ đối phương chiếm được tiên cơ, ở trong phòng khách ngây người cả một đêm. 

Cửa phòng như trước đóng chặt, Tề Duyệt ở trong phòng vù vù ngủ, đói bụng liền chui vào không gian ăn cơm , khát liền uống canh. Đến buổi chiều, mới cảm giác thể lực khôi phục lại, chính là mặt sau còn có chút trướng đau. Đến cuối cùng nếu không phải cậu nhịn không được muốn đi vệ sinh cậu thật muốn vĩnh viễn không đi ra. Tề Duyệt vừa mở cửa liền thấy hai vị kia ngồi trên salông, vội vàng thay đổi tầm mắt, không nhìn nhìn về phía hai người kia, trực tiếp liền đi vào nhà tắm, xong việc sau lại tiến hành súc miệng, rửa mặt. 

Thời điểm trở về, lại ảo não, hai người kia đã muốn không thỉnh tự nhập, sớm ngồi trong phòng chờ cậu. Cậu quay đầu muốn đi nhìn Tôn Dương, lại phát hiện trong phòng căn bản không có ai, cũng không thấy bóng dáng những người khác, chỉ có thể ảm đạm mà quay về. Vốn định làm bộ làm một vài việc, kết quả nhìn thấy ánh mắt lợi hại của Đường Khả, sợ tới mức run run, lặng yên đi vào phòng, ngồi xuống. Lâm Vũ Trạch sớm đã ở bên trong, đang đứng bên cửa sổ. Tề Duyệt ngẩng đầu ngắm trộm mặt đối phương, phát hiện đối phương thân thiết nhìn mình, lập tức trốn tránh. 

Tề Duyệt trong lòng thấp thỏm bất an, phải làm sao đây? Mọi chuyện xảy ra, dường như đã muốn vượt qua khống chế của cậu. Đường Khả nhìn bộ dáng khiếp nhược của Tề Duyệt, càng thêm sinh khí, từ khi vào bộ đội y liền vẫn luôn bảo trì lãnh tĩnh, từ lúc gặp lại Tề Duyệt liền mất sạch, phiền toái mà rút ra một điếu thuốc. "Cậu muốn xử lí thế nào?" Đường Khả mở miệng, từ thanh âm nghe không ra bất luận cảm xúc gì. Tề Duyệt thở cũng không dám thở mạnh, liếc nhìn Đường Khả khí lạnh quanh người, nhỏ giọng đáp lời: "Tôi. . . Tôi. . ." 

Nửa ngày không có được câu trả lời, Đường Khả cố gắng bình phục hô hấp của mình, giữ thanh âm trở nên hiền lành, "Nói, cậu rốt cuộc muốn với ai?" Lâm Vũ Trạch cũng nhìn về phía Tề Duyệt, chờ nghe Tề Duyệt trả lời. Tề Duyệt ánh mắt đổi tới đổi lui, chính là không nhìn hai người kia, mang theo ủy khuất mà nhỏ giọng nói thầm : "Tôi ai cũng không muốn." Bọn họ như thế nào lại ép buộc cậu, chọn cái gì a, cậu cũng không phải cong . Đường Khả bực mình, cái tên không lương tâm này, y đứng bên cạnh Tề Duyệt, rống to: "Con mẹ nó tâm cậu bị cẩu ăn có phải hay không? Không được, phải chọn!" 

Nghe tiếng rống, thân mình Tề Duyệt lại run lên, khóe mắt phiếm hồng, một bộ muốn khóc. Rõ ràng là cậu chịu ủy khuất, cậu bị người thượng , còn bị hai người bức bách, hai đại nam nhân vì cậu đánh nhau đem mặt mũi cậu cũng mất hết , dũng khí mấy năm vất vả dựng lên đều tan biến .

Continue Reading

You'll Also Like

158K 3.7K 74
Tác giả : Thập Thế Thể loại : cổ đại , sinh tử văn , nhất thụ nhất công , HE Tình trạng : hoàn dịch : analinh(=crazy love) Beta: Ma nu hoa T0T
103K 1.7K 20
Truyện về 1 sinh viên năm 3 vô tình bị đàn em chung nhà phát hiện ra tài khoản bí mật.
252K 20.3K 58
🌼Edit phi lợi nhuận, xin đừng mang đi🌼 •Tác giả: Nhất Giải Bất Như Nhất Giải Nguồn QT :https://koanchay.net/truyen/np-duong-thu-trung-nhat-tham-pha...
163K 10.5K 45
Bị cha đổi nguyện vọng năm lớp 10, Sương Trà phải nỗ lực thay đổi cuộc sống của bản thân, khó khăn lắm cô mới có thể chuyển vào một trường có tiếng...