[Đam Mỹ - Mạt Thế] Mạt Thế Tr...

By yeutruyennn

72.4K 5.3K 108

Tác phẩm: Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái. Tác giả: Thu Thiên Lai Liễu. Thể loại: Mạt thế, trọng sinh, ta... More

Giới Thiệu Nhân Vật
Chương 1: Lại Trọng Sinh
Chương 2: Dị Năng Xuất Hiện
Chương 3: Mạt Thế Đến Đây
Chương 4: Chạy Trốn
Chương 5: Thu Thập Vật Tư
Chương 6: Gác Đêm Hôn Mê
Chương 7: Thức Tỉnh Song Dị Năng
Chương 8: Rời Đi
Chương 9: Qua Đêm Ở Trạm Xăng Dầu
Chương 10: Tập Kích Ban Đêm
Chương 11: Thú Nhận
Chương 12: Tiến Vào Căn Cứ
Chương 13: Mơ Hồ Hiểu Rõ Dị Năng
Chương 14: Đêm Khuya Hỗn Loạn
Chương 15: Bị Tách Ra
Chương 16: Trên Đường Gặp Xã Hội Đen
Chương 17: Nấu Cơm
Chương 18: Ăn Cơm Chiều
Chương 19: Phương Pháp Thăng Cấp
Chương 20: Đường Tắt
Chương 21: Biến Dị Hầu Tử
Chương 22: Lần Thứ Hai Biến Dị
Chương 23: Dị Năng Thăng Cấp
Chương 24: Nữ Nhân Kia
Chương 25: Gây Ra Dị Năng
Chương 26: Ở Chung Một Phòng
Chương 27: Buổi Tối Bất Ổn
Chương 28: Phiên Ngoại Liễu Nguyệt
Chương 29: Hai Người Đi Chung Đường
Chương 30: Gặp Lại Liêu Phi Phàm
Chương 31: Cẩu Biến Dị
Chương 32: Lâm Vũ Trạch
Chương 33: Hàn Phi Ăn Dấm Chua
Chương 34: Cùng Ăn Cơm
Chương 35: Hàn Phi Thị Uy
Chương 36: Tề Duyệt Diệt Tang Thi
Chương 37: Quá Khứ Của Liễu Nguyệt
Chương 38: Tào Hân Nhi Chết
Chương 39: Tề Duyệt Suy Diễn
Chương 40: Hàn Phi Đánh Nhau Với Lâm Vũ Trạch
Chương 41: Phiên Ngoại Đường Khả
Chương 42: Hàn Phi Giận Dỗi
Chương 43: Nguy Hiểm
Chương 44: Tang Thi Tập Kích
Chương 45: Gặp Viêm Bân
Chương 46: Địch Ý
Chương 47: Tính Kế
Chương 48: H (Viêm Bân)
Chương 49: H (Hàn Phi)
Chương 50: Gặp Tôn Dương
Chương 51: Năm Năm Sau
Chương 52: Tâm Tư Mỗi Người
Chương 53: Thăng Cấp
Chương 54: Tiệc Tối
Chương 55: Vào Sở Nghiên Cứu
Chương 56: Đụng Độ Tang Thi
Chương 57: Gặp Lại Đường Khả
Chương 59: Mờ Ám
Chương 60: H (Lâm Vũ Trạch)
Chương 61: Tâm Tư Liễu Nguyệt
Chương 62: Đường Khả Đánh Nhau Với Lâm Vũ Trạch
Chương 63: Không Lựa Chọn
Chương 64: Được Lo Lắng
Chương 65: H, 3P (Đường Khả, Lâm Vũ Trạch)
Chương 66: Tới Căn Cứ
Chương 67: Hàn Phi Đánh Nhau Với Đường Khả
Chương 68: Tình Địch Đối Mặt
Chương 69: Tính Kế
Chương 70: Trò Cười
Chương 71: Mất Mặt
Chương 72: Nghe Lén
Chương 73: H (Đường Khả)
Chương 74: Đạo Đức Giả
Chương 75: Bị Đánh Mông
Chương 76: Cẩu Nam Nữ
Chương 77: Xử Lý Phùng Triết
Chương 78: H, 3P (Đường Khả, Lâm Vũ Trạch)
Chương 79: Vạch Trần Liễu Nguyệt
Chương 80: Cưỡng Dâm Tập Thể
Chương 81: Xử Lý Phùng Triết
Chương 82: Chuột Biến Dị
Chương 84: Tuyên Thệ
Chương 84: Tang Thi Báo Thù
Chương 85: Đỗ Mộng Dao
Chương 86: Âm Mưu Của Liễu Nguyệt
Chương 87: Hiểm Cảnh
Chương 88: Liễu Nguyệt Bị Cắn
Chương 89: Liễu Phi Phàm Giả Tạo
Chương 90: Tinh Trùng Thượng Não
Chương 91: Chia Ly
Chương 92: Cứu
Chương 93: Bình An
Chương 94: H (Lâm Vũ Trạch)
Chương 95: H, 5P
Chương 96: Ở Chung
Chương 97: Đại Kết Cục

Chương 58: Gặp Lại Lâm Vũ Trạch

637 46 2
By yeutruyennn

Đường Khả theo bản năng liếc nhìn Lâm Vũ Trạch, đối phương nhận thấy ánh mắt của y, hơi gật đầu một cái, dùng ánh mắt ý bảo nhìn vào góc phòng, nhiều lần phối hợp khiến hai người rất ăn ý với nhau, đối với góc phóng nả súng vào.

Tang thi nhỏ gầy thấy mình bị bại lộ, phẫn nộ mà gầm nhẹ, vồ tới đám người.

Tề Duyệt giơ súng sinh lực lên hướng ngay con tang thi đang vọt tới, bang... Xuyên qua bả vai tang thi thành một cái động. Tang thi bị thương đứng không vững mà lảo đảo, nó không có cảm giác đau đớn, chỉ nghiêng đầu nhìn cái lỗ trên vai, phát ra tiếng gầm thét, chuyển hướng tấn công Tề Duyệt.

Đường Khả phóng thích dị năng, băng trùy một đạo lại một đạo bắn về phía tang thi, Lâm Vũ Trạch cũng nhân cơ hội phóng thích dị năng, đánh về phía tang thi, phanh! Thân thể tang thi bị tạc đến chia năm xẻ bảy.

Những người khác cũng giải quyết hết đám tang thi tụ tập bên ngoài, mọi người thuận lợi ra khỏi sở nghiên cứu. Vì không muốn có những phiền toái không cần thiết, bọn họ như cũ chọn lựa trèo tường ra ngoài.

Tề Duyệt vừa mới nhảy xuống vách tường liền nghe thấy tiếng xe ôtô, bọn u Khắc đã lái xe đợi cậu bên ngoài. Bên ngoài nằm la liệt thi thể của mấy chục con tang thi, xem ra họ đã giải quyết xong xuôi.

Tề Duyệt nhìn về phía Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch, "Lên xe trước rồi nói?"

Đường Khả nheo mắt nhìn hai người trong xe, "Đi." Xong y quay đầu bảo đội viên của mình tự lên xe.

Tề Duyệt mở cửa sau, dẫn đầu ngồi lên, Đường Khả cũng theo sát. Lâm Vũ Trạch chần chờ một chút, đi qua cửa xe bên kia, mở cửa, cũng ngồi vào.

"Không phải đã bảo các cậu đi trước sao?" Tề Duyệt hỏi đồng bạn của mình.

"Kháo, cậu còn xem tôi là bạn sao? Chỉ chút nữa thôi chúng tôi còn tính xông vào." Đại Cường có chút cấp bách nói, bọn họ đã hợp tác cùng nhau rất nhiều lần, lần đầu cũng giống như vừa rồi, thế nhưng lại bỏ lại bạn bè mà hy sinh một mình.

Tề Duyệt cười khẽ, "Không phải đã nói rồi sao, tôi nắm chắc." Vươn tay vỗ vỗ bả vai u Khắc, bọn họ quan tâm cậu cậu cũng biết, có thể nhận thức bọn họ là may mắn của cậu.

Ánh mắt Đường Khả đảo qua hai người trên xe, mặt cũng trầm xuống. Tề Duyệt cùng hai người kia thoạt nhìn rất thân mật, nhất là người mắt xanh kia, vừa nhìn liền biết không phải hạng tốt đẹp.

Đại Cường giống như tên của hắn, rất tùy tiện, không có chú ý gì nhiều. Nhưng người sắc bén như u Khắc có chút nghi hoặc mà từ kính xe đánh giá hai người phía sau.

Không khí trong xe có chút quỷ dị, Tề Duyệt ngồi giữa Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch, cảm giác rất không tự nhiên.

"Người lái xe gọi là Đại Cường, đây là u Khắc." Tề Duyệt đánh vỡ yên tĩnh, giới thiệu mọi người với nhau. "Đây là Đường Khả, Lâm Vũ Trạch."

Đường Khả mặc quân trang đột nhiên có chút lưu manh mà vươn cánh tay bắt lấy bả vai Tề Duyệt, giống như thị uy mà ôm, tay kia thì vươn ra phía trước bắt tay với hai người kia.

Lâm Vũ Trạch thái độ đối với mọi người vẫn lãnh đạm không đổi, chỉ gật đầu, liền đem ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

Tề Duyệt nhất thời không biết làm sao cho phải, ngồi trên xe đều là người quen, Đường Khả như thế nào tính tình lại đại biến, đột nhiên lại thích biểu hiện như vậy, như vậy...

Sau khi làm quen xong, Đại Cường ngồi ở ghế lái mở miệng hỏi, "Tề Duyệt, chúng ta là trở về?"

Tề Duyệt quay đầu nhìn về phía Đường Khả, cậu còn không biết bọn Đường Khả muốn đi đâu đâu.

Đường Khả thấy Tề Duyệt nhìn mình, nhất thời nội tâm nở hoa, bất ngờ nghiêng đầu hôn lên mặt Tề Duyệt.

"Đi ngoại ô." Không đợi Tề Duyệt kịp phản ứng, y liền lập tức khôi phục bộ dáng nghiêm trang bình thường, chỉ đường cho Đại Cường.

Đại Cường há miệng nửa ngày chưa khép lại được, phó lái là u Khắc thấy nhưng không thể trách, hắn có chút hiểu rõ. Lúc đối phương lên xe, hắn đã thấy ánh mắt uy hiếp của đối phương, y hẳn đã hiểu lầm đi, u Khắc nhịn cười.

Nhìn thấy Đại Cường vẫn chưa khép miệng lại nhìn mình, Tề Duyệt thật buồn bực, gật đầu, cam chịu cho xe đi đến địa điểm Đường Khả muốn.

"Các anh tới nơi này làm gì?" Một hồi lâu sau Tề Duyệt mới phục hồi tinh thần, hỏi vấn đề cậu vẫn luôn thắc mắc.

"Chấp hành nhiệm vụ, chúng tôi đến sở nghiên cứu lấy vài thứ. Còn các cậu? Đi đến đó làm gì?" Đường Khả cũng thực nghi hoặc, sở nghiên cứu chính là để nghiên cứu chứ không phải để lưu trữ dược phẩm, Tề Duyệt tới đó làm gì?

"Lấy máy chạy thận nhân tạo." Nói đến đây Tề Duyệt cùng hai người kia có chút cô đơn.

Lâm Vũ Trạch bên cạnh nhướng mày, thu hồi tầm mắt ra bên ngoài, xoay người nhìn Tề Duyệt.

Đường Khả nhíu mày, vội vàng hỏi: "Cậu sinh bệnh?" Ánh mắt từ trên xuống dưới quan sát Tề Duyệt.

"Không phải tôi, là một bằng hữu của tôi." Tề Duyệt chợt nhớ tới một chuyện, "Cũng có thể anh nhận thức, là đệ đệ của Tôn Linh, Tôn Dương. Hắn mắc bệnh bạch cầu."

Đường Khả thật không nghĩ tới, người y tìm vài năm, dĩ nhiên lại ở cùng một chỗ với Tề Duyệt, y còn rất nhiều nghi vấn trong lòng không thể hỏi.

"Là nơi này sao?" Nhìn thấy mọi người trên xe đều nhìn mình, Đại Cường có chút quẫn bách.

"Đúng vậy, dừng xe đi." Đường Khả nói, "Chờ tôi." Ánh mắt nhìn về phía Tề Duyệt, đợi câu trả lời của cậu.

Tề Duyệt thấp giọng đáp ứng: "n." Cậu xoay người sang nhìn Lâm Vũ Trạch nhưng đối phương đã trực tiếp mở cửa xe, không thèm để ý đến ánh mắt của cậu, đột nhiên Tề Duyệt cảm thấy thật thất bại.

Bên dưới trực thăng, Lâm Vũ Trạch cùng Đường Khả đang đứng nói chuyện với nhau, những người khác đã lên trực thăng, chuẩn bị ly khai khỏi nơi này.

Đường Khả nói với Lâm Vũ Trạch: "Cậu mang Ngô lão sư trở về, tôi có chút việc tư, sẽ ở lại vài ngày."

Lâm Vũ Trạch ngẩng đầu, không đồng ý nói: "Không được, nhiệm vụ lần này do anh phụ trách, chúng tôi chỉ là hiệp trợ, nếu anh không quay về sẽ rất rắc rối."

Đường Khả có chút rối rắm, quả thật thời gian cấp bách, mấy người ở khu B nháo đến sôi nổi, y hiện tại không quay về quả thật có chút lo lắng, y đã nghĩ mang Tề Duyệt theo nhưng chắc chắn cậu sẽ không đồng ý.

Nhìn ra do dự của Đường Khả, Lâm Vũ Trạch hiểu ý mà nói: "Không bằng để tôi cùng Tiểu Phàm ở lại, không phải có người sinh bệnh sao? Có thể để cho Tiểu Phàm kiểm tra."

Nghe thấy đối phương nói như vậy, nhãn tình Đường Khả sáng lên, Tiểu Phàm là dị năng giả có năng lực chữa trị trong đội của Lâm Vũ Trạch, khôi phục dị năng giả, bọn họ lưu lại vừa lúc có thể bào vệ Tề Duyệt.

"Được rồi, tôi trở trở về an bài tốt mọi chuyện sẽ quay trở lại." Đường Khả nói xong xoay người muốn từ biệt Tề Duyệt, mới vừa đi được hai bước liền quay đầu nói: "Giúp tôi chiếu cố Tề Duyệt."

Lâm Vũ Trạch hơi giương khóe miệng, "Yên tâm, tôi sẽ chiếu cố cậu ấy thật tốt."

"n, cảm tạ." Đường Khả tuy rằng cảm thấy thái độ của đối phương có chút khác thường, nhưng lại không biết khác thường chỗ nào nên cũng không quá để ý. Y đi đến xe của Tề Duyệt, gõ cửa xe, ý bảo cậu xuống xe.

Tề Duyệt khó hiểu xuống xe, còn tường Đường Khả tìm cậu có việc gì, nào biết mới vừa bước xuống đã bị đối phương áp lên xe, quang đang! Đầu cậu bị đụng trúng, đau đến hút một ngụm lãnh khí.

Không đợi cậu kịp phản ứng, miệng Đường Khả liền áp lên. Mạnh mẽ mà gặm cắn một phen rồi mới buông cậu ra.

"Chờ tôi, tôi rất nhanh sẽ trở lại, nhất định phải chờ tôi." Nói xong, Đường Khả lại hung hăng hôn Tề Duyệt một phen, căn bản không đợi cậu kịp phản ứng đã xoay người lên trực thăng.

Lâm Vũ Trạch nhìn trực thăng ngày càng xa, xoay đầu nhìn về phía Tề Duyệt, hai mắt tỏa sáng, bên cạnh anh còn đứng một người trẻ tuổi.

Tề Duyệt nhìn Lâm Vũ Trạch dần dần đi tới mà có chút hoảng hốt.

Chỉ thấy Lâm Vũ Trạch trực tiếp đi đến bên cạnh cậu, càng ngày càng gần, đầu lướt qua bên tai cậu, hai người cách rất gần, hô hấp của đối phương thổi qua tai cậu, thật ngứa, môi anh đều sắp dán lên mặt cậu.

Tề Duyệt run rẩy lùi về sau, quang đang, cậu lại bị va vào chiếc xe. Tính cả lần vừa rồi bị Đường Khả áp vào xe, hai lần liên tiếp ăn đau khiến cậu thật uất ức.

Lâm Vũ Trạch buồn cười, thân mình dán lên, tiến đến bên tai Tề Duyệt mà trầm thấp nói: "Cậu cho là tôi muốn làm gì? Tôi nghĩ muốn thượng..."

Tề Duyệt khó tin trừng lớn hai mắt nhìn đối phương.

Lâm Vũ Trạch cười rộ lên, "Thượng...Xe, đừng nghĩ sai lệch." =))

Nói xong dường như không có việc gì lên xe.

Tề Duyệt có chút phẫn hận, đứa nhỏ này học xấu!

Cậu ngồi vào trong xe, "Lái xe, về nơi tụ tập." Ánh mắt phiêu đến Lâm Vũ Trạch bên cạnh, đứa nhỏ này vẫn luôn kiệm lời, vừa rồi là do cậu ảo giác sao.

Tề Duyệt căn bản không biết đã phát sinh chuyện gì, hỏi: "Anh như thế nào không cùng những người đó rời đi, lưu lại làm gì?"

Lâm Vũ Trạch hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ tôi lưu lại làm gì?" Ánh mắt nhìn chằm chằm Tề Duyệt, ngữ khí mang theo điểm quyến rũ.

Mọi người trên xe nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, tam giác luyến!! Liền ngay cả Đại Cường thần kinh thô cũng cảm thấy được, vừa lái xe vừa liếc trộm hai người phía sau.

Tề Duyệt cũng phát hiện có điểm không thích hợp, nhưng lại không nói được là gì, "Tôi làm sao biết anh có chuyện gì."

Lâm Vũ Trạch cười cười không tiếp tục đề tài này nữa.

Anh ngồi thẳng dậy, nhìn Tiểu Phàm bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý, tự mình đánh cái giới thiệu, "Các vị đại ca hảo, tôi là đội y của Tầm Nguyệt[1] tiểu đội, là một khôi phục dị năng giả, mong mọi người chiếu cố."

u Khắc vừa nghe thấy tinh thần lập tức tỉnh táo, bắt đầu không ngừng hỏi han phạm vi trị liệu của vị đội y này.

Tên đội ngũ này thật kỳ quái, Tề Duyệt chợt lóe lên suy nghĩ như vậy nhưng liền vứt ra sau đầu, đồng dạng khi thấy khôi phục dị năng giả, cậu rất vui mừng hứng khởi.

Bọn u Khắc tỉ mỉ hỏi han những vấn đề về bệnh bạch cầu, y thuật của Tiểu Phàm rất không tồi, tỉ mỉ giải đáp từng vấn đề cho bọn họ. Nhưng theo lời hắn, muốn hoàn toàn giải quyết bệnh căn, hoặc là ghép tủy[2], vốn rất khó thực hiện tại mạt thế, hoặc là tìm dị năng giả có khả năng chữa trị, cái này chỉ sợ cũng có chút khó khăn, dị năng giả có năng lực này rất ít.

Đáng tiếc Tiểu Phàm là một khôi phục dị năng giả cấp bốn, chỉ có thể điều trị những vết thương ngoài da, chữa khỏi dị năng giả mới có thể điều trị nội thương. Thật đáng tiếc. Duy nhất khiến bọn Tề Duyệt vui mừng chính là Tiểu Phàm là một bác sĩ, bình thường vẫn công tác trong bệnh viện thuộc căn cứ.

Lộ trình hai giờ rất nhanh liền kết thúc, đoàn người lái xe quay trở lại nơi tụ tập trên thảo nguyên.

Xe trực tiếp chạy đến nơi ở của bọn Tề Duyệt, một tòa nhà không máy thu hút nằm bên trong. Đồ vật bên trong cũng khá đầy đủ, đều là do bọn họ dùng tinh hạch hoặc là biến dị động vật trao đổi lấy.

Nghe thấy tiếng xe, Tôn Dương từ trong nhà đi ra. u Khắc vội vàng tiến lên ôm lấy đối phương, "Không phải đã bảo em đừng đứng dậy rồi sao, lại không nghe lời. Em sẽ không đoán được bọn anh vừa lấy được thứ gì về đâu." Vừa nói vừa dìu Tôn Dương về phòng.

Tề Duyệt nhìn sắc mắt tái nhợt của Tôn Dương, trong lòng một trận toan sáp.

Lâm Vũ Trạch bên cạnh như cảm ứng được tâm trạng của Tề Duyệt, ôm lấy bả vai cậu, im lặng an ủi.

Đại Cường cùng Tiểu Phàm phía sau không ngừng nói chuyện với nhau, xem ra hai người này đã tìm thấy tiếng nói chung.

Đi vào phòng khách, Tề Duyệt giới thiệu Lâm Vũ Trạch cùng Tiểu Phàm với Tôn Dương, nói bọn họ chính là người quen cũ của cậu, lần này bất ngờ hội gặp tại sở nghiên cứu Hải Lạp.

Tôn Dương tuy thân thể hơi kém nhưng tinh thần không tệ lắm, cậu vốn là một người nhã nhặn, mọi người tuổi cũng không sai biệt lắm thực hợp nhau, Lâm Vũ Trạch so với trước kia cũng cởi mở hơn, trong lúc nhất thời bầu không khí rất hòa hợp.

Tề Duyệt liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn bốn giờ, cậu im lặng dứng dậy rời khỏi phòng khách, cậu tiến vào nhà bêp giúp mọi người chuẩn bị cơm chiều.

Trong nhà bếp có một ít rau dưa, Tề Duyệt lại từ trong không gian lấy ra một ít thịt của động vật biến dị, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Lâm Vũ Trạch cũng đi theo Tề Duyệt vào phòng bếp, đứng ở ngoài cửa hút thuốc, híp mắt nhìn Tề Duyệt.

Tề Duyệt nhìn thấy thân ảnh tựa cửa kia, động tác trên tay cũng không đình chỉ, vừa vo gạo vừa hỏi thăm những chuyện vài năm nay của đối phương.

Nhưng cậu lại không hề đề cập đến chuyện năm năm trước, đó là sỉ nhục cậu, mỗi khi cậu nhớ lại đêm hôm đó liền thêm thống hận bản thân, cậu lúc ấy có bao nhiêu ngu xuẩn mới nghĩ ra biện pháp trả thù kia.

Ném điếu thuốc trong tay xuống sàn, dùng chân dụi tắt, Lâm Vũ Trạch tiến lên phía trước...

Tề Duyệt chính là đang đưa lưng về phía cửa, miệng còn không ngừng thì thầm.

==============

[1] Giải thích một chút về tên tiểu đội của Trạch ca:

Chữ Tầm [寻] nghĩa là tìm kiếm, còn chữ Nguyệt [月] phát âm là [yuè] giống với chữ Duyệt [悦] phát âm là [yuè]

=> Tầm Nguyệt ngụ ý chính là "Tìm kiếm Tề Duyệt", thế mà bé Duyệt vẫn không nhận ra mới đau, tội nghiệp Trạch ca o(︶︿︶)o

[2] Phương pháp ghép tủy chính là thay tủy xương của người bệnh với tủy xương của một người hiến có tủy xương phù hợp (thích hợp nhất là người có chung huyết thống với người bệnh) để thay thế phần tủy xương đã bị hư hỏng và kích thích sinh ra hồng cầu cũng như kìm hãm sự gia tăng đột biến của bạch cầu. Xem thêm tại đây.

Continue Reading

You'll Also Like

36.2K 2.9K 90
Tên gốc: Trầm Nịch Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái Tình trạng: Hoàn (86 chap + ngoại truyện) Thể loại: Bách hợp, hiện đại, hỗ công, HE, tình cờ...
33.3K 2.4K 36
Nguồn: Hạ Nguyệt Edit: Cáo khìn Beta: Ổ thú Quản lý: Chó Des: Rồng Đào Hà Mã Thể loại: hiện đại, linh dị thần quái, huyền huyễn, sinh tử
721K 42.4K 97
SINH ĐƯỢC NGƯỜI THỪA KẾ HÀO MÔN, TÔI HUÊNH HOANG TÁC GIẢ: QUẤT TỬ CHÂU Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Chương 95 phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang...
13.7K 718 5
Tên gốc: 猫咪傻乎乎才可爱 Tác giả: Ngụy Tùng Lương (魏丛良) Độ dài: 11 chương + 1 phiên ngoại Raw + QT: Kho tàng đam mỹ - Fanfic. Edit + Beta: Khuynh. Bìa desig...