Chương 107: Tâm Tư Của Lăng Sương

1K 27 4
                                    

"Thật sao?" Hoàng Bắc Hạ không thể che hết nụ cười trên mặt "Em nghĩ học võ công làm cái gì?"

"Hắc hắc." Xảo Họa có chút ngượng ngùng sờ lên đầu "Còn không phải là vì có thể bảo vệ tiểu thư sao?"

"Ngươi đó, đừng cho tiểu thư thêm phiền là đã rất tốt rồi." Nhược Thư có chút trách móc nói.

"Cái gì đó! Nhược Thư tỷ tỷ đừng xem thường ta, chờ ngày nào ta lợi hại rồi, xem tỷ còn nói ta như vậy không!" Xảo Họa có chút không phục nói.

"Được được được, đến lúc đó lại nói." Nhược Thư cũng bắt đầu cười nói.

"Nếu em có ý này cũng tốt mà!" Hoàng Bắc Hạ lên tiếng nói, nói xong lại liếc mắt nhìn Lăng Sương: "Lăng Sương, nếu em rảnh có thể dạy một chút công phu phòng thân cho các nàng cũng tốt."

Nhược Thư nghe xong, liền ngạc nhiên: "A? Tiểu thư, em cũng học sao?"

"Học một chút bản lĩnh phòng thân cũng tốt, để phòng vạn nhất, đến lúc đó các em cũng có thể có năng lực tự bảo vệ mình." Hoàng Bắc Hạ nói nghiêm túc, nếu không phải hôm nay Xảo Họa nói ra, nàng cũng không nghĩ đến việc này.

Nhược Thư và Xảo Họa đều là thân nhân của nàng, nàng là tuyệt đối không muốn nhìn thấy hai người bọn họ bị thương tổn, nhưng nàng cũng không thể thời thời khắc khắc đều ở bên các nàng. cho nên học một chút võ công cũng tốt, chí ít cũng có cơ hội bảo vệ mình!

Nhược Thư vốn chỉ đùa một chút, thấy Hoàng Bắc Hạ nói vậy, vội vàng nói: "Tiểu thư yên tâm, em với Xảo Họa chắc chắn sẽ cùng Lăng Sương học thật tốt, sẽ không để cho tiểu thư thất vọng."

Lăng Sương đương nhiên biết dụng ý của Hoàng Bắc Hạ, nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý.

Trong lòng không chỉ thấy hạnh phúc thay Nhược Thư và Xảo Họa, có chủ tử tốt như vậy, cả đời này nàng sống cũng đáng!

Đợi sau khi Nhược Thư và Xảo Họa lui ra, Hoàng Bắc Hạ mới mở miệng hỏi Lăng Sương: "Lăng Sương, hôm nay tâm tình của em tựa hồ không tốt, có chuyện gì sao? Không ngại cùng ta nói một chút?"

Lăng Sương không nghĩ tới Hoàng Bắc Hạ lại hỏi chuyện này, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Nàng chỉ thoáng biểu lộ một chút tâm tình của mình, không nghĩ chủ tử thế mà cũng chú ý tới.

"Tạ chủ tử quan tâm, Lăng Sương không sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới người nhà thôi." Âm thanh của Lăng Sương có chút trầm thấp, không khó nghe ra bên trong có chút bi thương.

"Người nhà Lăng Sương bây giờ ở nơi nào?" Hoàng Bắc Hạ đại khái có thể đoán được tâm sự của Lăng Sương, không nghĩ tới thật sự bị nàng đoán đúng.

"Bọn họ, đã không còn ở đây."

Hoàng Bắc Hạ nghe xong, sắc mặt hiện lên một tia áy náy: "Thật xin lỗi, ta không biết."

"Chủ tử không cần phải nói xin lỗi, Lăng Sương chỉ là một hạ nhân, chủ tử đã cho Lăng Sương ở bên là đã rất tốt, Lăng Sương rất cảm kích." Chí ít cho tới bây giờ nàng vẫn không dám nghĩ sẽ gặp được chủ tử tốt như vậy.

Hoàng Phi Giá Đáo: Minh Vương Cuồng Sủng ThêDonde viven las historias. Descúbrelo ahora