Chương 49: Nghi Vấn Của Tứ Hoàng Tử

1.5K 70 3
                                    

"Đúng vậy a, lời này cũng không thể nói lung tung, tốt xấu gì nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi." Có một nam tử gần chỗ Quách Chính bỗng nhiên nói

"Cũng không phải, bây giờ ở ngay trước mặt mọi người mà cũng dám nói ra những lời này, xem ra Hoàng đại tiểu thư ở phủ của mình cũng không dễ chịu gì."

Âm thanh của Quách Chính không coi là nhỏ, khiến tất cả mọi người xung quanh đều nghe được.

Người có đầu óc sau khi thấy qua tiết mục nhảy của Hoàng Bắc Hạ cũng đã biết Hoàng Bắc Hạ không phải là bao cỏ, nhưng vì sao mà những năm qua đều bị người ta gọi là bao cỏ, có thể thấy được bên trong không ít mờ ám, dù sao vị Hoàng đại tiểu thư này cũng chỉ là cô nhi.

Nghĩ như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn Hoàng Liên Sở cũng biến đổi.

"Ngươi!"Hoàng Liên Sở bị nói như vậy sắc mặt tái đi, chỉ là nàng vừa định mở miệng thì bị Hoàng Bắc Hạ cắt lời: " Cô muội muội này của ta còn nhỏ, xin công tử đừng trách!"

Quách Chính thấy Hoàng Bắc Hạ đến lúc này còn giữ gìn thanh danh giúp cái người gọi là muội muội. Trong lòng không khỏi cảm thấy Hoàng Bắc Hạ rõ ràng là một nữ tử rất tốt

"Ai cần ngươi làm bộ làm tịch!"Hoàng Liên Sở giận dữ, nhưng lại không thể phát tác ở đây, thế là hướng về phía Hoàng Bắc Hạ nói một câu rồi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Để lại Hoàng Bắc Hạ ngồi đó trong mắt lóe lên ý cười.

"Tức chết bản tiểu thư! Tức chết ta rồi!"Hoàng Liên Sở không ngừng dậm chân, không ngừng cầm ngọn cỏ trong tay hung hăng giựt mỗi lúc một đoạn!

"Làm sao vậy?"Lưu thị nghe được Ngọc Trà nói Hoàng Liên Sở đang tìm bà, tưởng rằng đã xảy ra chuyện, trong lòng quýnh lên. Nhìn thấy Hoàng Liên Sở đang ở đây làm loạn ở đây, sắc mặt lập tức không tốt.

Hoàng Liên Sở thấy Lưu thị đi tới, lập tức ném cỏ xuống quay đầu, lôi kéo tay Lưu thị vội vã nói: "Mẫu thân! Mẫu thân khi nào mới động thủ đem....."Hoàng Liên Sở vẫn chưa nói xong, liền bị Lưu thị dùng tay bưng kín miệng.

"Ưm...."Hoàng Liên Sở có chút bất mãn muốn đem tay Lưu thị kéo ra.

"Con câm miệng cho ta, cái gì nên nói cái gì không nên nói con phải ước lượng rõ ràng."Lưu thị cẩn thận nhìn bốn phía, xác định không có người nghe lén, mới thu hồi tay, sắc mặt nghiêm túc đối với Hoàng Liên Sở nói.

Hoàng Liên Sở tức giận nhưng không dám phản bác, chỉ ủy khuất: "Mẫu thân!"

"Được rồi được rồi, mẫu thân biết con chịu ủy khuất, yên tâm đi, mẫu thân nhất định sẽ giúp con trút giận."Lưu thị sợ nhất là thấy bộ dạng rơi lệ của nữ nhi, thế là nhẹ giọng an ủi.

"Thật sao?"Hoàng Liên Sở hai mắt đẫm lệ, Lưu thị nhịn mà dâng lên một trận đau lòng.

"Đúng vậy,nữ nhi ngoan của ta, một lúc nữa con chỉ cần ngồi một yên lặng xem kịch hay, biết chưa?"

Sau khi Hoàng Liên Sở trở về yến hội, mọi thứ vẫn như cũ, không sai biệt lắm

Lưu thị xa xa cùng Thục phi nháy mắt ra hiệu, Thục phi nhận được ý, nhẹ gật đầu.

Hoàng Bắc Hạ lúc này đang có chút nhàm chán ngồi một chỗ.

Nàng quả nhiên không thích hợp tham gia loại yến hội này, nhìn biểu hiện của những người này dối trá này nàng liền đã muốn ói.

Kiếp trước không thích, hiện tại cũng không thích thứ yến hội nhàm chán này.

Tứ hoàng tử từ lúc Hoàng Bắc Hạ biểu diễn xong ánh mắt vẫn đặt trên thân của nàng, hắn thực sự không rõ vì sao một người trước sau lại biến đổi lớn như thế.

Suy nghĩ thật lâu, cũng chỉ có một khả năng.

Nghĩ đến cái này, ánh mắt Tứ hoàng tử bùng lên lửa giận, xem ra ngay từ đầu Hoàng Bắc Hạ đã lừa hắn, còn không phải là vì muốn hắn chán ghét nàng rồi từ hôn sao?

Hoàng Phi Giá Đáo: Minh Vương Cuồng Sủng ThêWhere stories live. Discover now