Chương 65: Là Hắn??

1.4K 52 2
                                    



Hoàng Bắc Hạ nhìn theo hướng âm thanh vừa phát ra, chỉ thấy một nam tử áo trắng đang tiến về phía này.


Là hắn?


    "Hạ cô nương?"Giản Vô Hề có chút nghi hoặc gọi một tiếng, thấy Hoàng Bắc Hạ cũng quay đầu nhìn hắn, trong lòng không khỏi vui mừng, lực dưới chân tăng thêm hai bước.

"Hạ cô nương, không nghĩ tới thật sự là cô a!"Lần nữa nhìn thấy Hoàng Bắc Hạ, Giản Vô Hề xác định chính là nàng, vô cùng kích động. Từ lần từ biệt đến bây giờ, đã qua hơn một tháng. Hắn có phái người đi nghe ngóng tin của Hoàng Bắc Hạ nhưng không hề có một chút tin tức nào.

Hôm nay hắn vừa vặn có việc đến Vọng Kinh Lâu một chuyến, lại gặp được một bóng lưng nữ tử quen thuộc đứng trước Vọng Kinh Lâu , không nghĩ tới thật sự gặp được nàng.

"Ừ, Giản công tử, đã lâu không gặp."Hoàng Bắc Hạ nhẹ gật đầu, dưới khăn che mặt mang theo sự lễ phép.

"Hạ cô nương hôm nay cũng tới Vọng Kinh Lâu sao?" trên mặt Giản Vô Hề vẫn còn mang theo sự cao hứng, hỏi."Ta có ít việc, nhưng không nghĩ tới bước vào được Vọng Kinh Lâu thật khó a!"Hoàng Bắc Hạ nói, Giản Vô Hề này cũng đến thật đúng lúc.

Giản Vô Hề nghe vậy, nhìn lướt qua hai người canh cổng, sau đó trầm giọng mở miệng nói: "Ai cho các ngươi lá gan cản nàng!"

"Giản công tử, Giản công tử thứ tội, là chúng tiểu nhân có mắt không tròng."Hai người kia nghe Giản Vô Hề chất vấn như thế, thân thể run rẩy quỳ trên mặt đất, mở miệng cầu xin tha thứ. Xong, còn hướng về phía Hoàng Bắc Hạ cầu xin tha thứ: "Là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm cô nương, xin cô nương lượng thứ, xin lượng thứ a!"

Hoàng Bắc Hạ ngay từ đầu đã biết thân phận của Giản Vô Hề không đơn giản, cho nên cũng không ngạc nhiên lắm.

"Về sau khi thấy vị cô nương này lại đến, thì dẫn nàng đến toa phòng của ta, hầu hạ thật tốt. Rõ chưa?"Giản Vô Hề lạnh lùng nhìn hai người đang quỳ.

"Vâng vâng vâng, tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ cô nương thật tốt."Hai người kia nghe xong, liền vội vàng gật đầu đáp.

"Phân phó người làm mấy món ngon mang đến bao sương."Giản Vô Hề lại mở miệng nói.

Hai tên kia nghe xong liền gật đầu đáp ứng, vội vàng trở vào trong tửu lâu.

"Những tên hạ nhân này đã mạo phạm Hạ cô nương, mong Hạ cô nương bỏ qua cho."Giản Vô Hề sau khi thấy hai tên kia chạy đi mới mở miệng cười với Hoàng Bắc Hạ nói.

Hoàng Bắc Hạ nhìn nam tử trước mắt cười như gió xuân, trong lòng không khỏi thở dài: Nam nhân cổ đại đều có dáng dấp yêu nghiệt như thế sao?

Không sao, có thể lý giải được. Hoàng Bắc Hạ gật gật đầu.

"Ha ha, được biết Hạ cô nương rất tốt bụng" Giản Vô Hề cười ra tiếng, nói: "Sự tình lần trước còn chưa cảm tạ Hạ cô nương thật tốt, chọn ngày không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, không biết Hạ cô nương có thể nể mặt, để tại hạ mời ăn một bữa cơm?" Trong mắt Giản Vô Hề đều là ý cười nhìn Hoàng Bắc Hạ.

Đôi mắt Hoàng Bắc Hạ khẽ động, vừa vặn nàng cũng muốn đi vào trong một chuyến.

Thế là gật đầu.

Giản Vô Hề thấy Hoàng Bắc Hạ đồng ý, khóe miệng tiếu dung lại càng thêm xán lạn.

Hoàng Bắc Hạ cùng Giản Vô Hề đi vào, rất nhanh đã được đưa lên lầu hai.

Lúc đi lên, Hoàng Bắc Hạ đánh giá sơ sơ Vọng Kinh Lâu. Phát hiện, quả nhiên là danh bất hư truyền a.

Vừa vào cửa đã có thể cảm nhận được một cỗ khí chất phú quý xa xỉ. Dưới mặt đất trải đá cẩm thạch thượng đẳng, hiện ra hào quang hoa lệ sung mãn. Khắp nơi đều có thể thấy được các loại châu báu, ngọc thạch trang trí với ánh vàng rực rỡ.

Người ở bên trong mặc y phục cũng là loại vô cùng cao quý, các loại rượu trân quý gom về một chỗ, có cảm giác như đang sống trong sự mơ mơ màng màng.

Hoàng Phi Giá Đáo: Minh Vương Cuồng Sủng ThêWhere stories live. Discover now