Chương 093: Người thừa kế.

Start from the beginning
                                    

Ngửi mùi rượu trên người, Tiêu Lâm Du cởi áo khoác cùng Sân Mộc đi trong học viện. "Trong nhà xảy ra chuyện."

Nghĩ đến virus trên người Tiêu Duệ An, Sân Mộc không tiếp tục truy vấn. "Báo cáo tốt nghiệp của ngươi thế nào?"

"Học viện đã phê, ngày mai xuất phát đến đoàn 255." Tiêu Lâm Du nhìn về phía Sân Mộc "Sau này ngươi có tính toán gì không?"

"Cửu Quân thôi." Trừ bỏ nơi của Viên Úc Thần hắn cũng không có chỗ để đi, huống hồ vào trường quân đội cũng là an bài của Viên Úc Thần, nếu không hắn cũng sẽ không tới nơi này. "Vốn ta vẫn là muốn làm lính đánh thuê."

Tiêu Lâm Du gật đầu trầm tư "Nếu nói lời thật lòng, ta cảm thấy ngươi càng thích hợp làm lính đánh thuê."

Sân Mộc ngẩng đầu có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Lâm Du, Tiêu Lâm Du tiếp tục nói "Quân đội điều lệnh nghiêm cẩn, mà tính cách ngươi quá tự do."

Sân Mộc cười nhẹ "Ta đi quân bộ sớm muộn gì cũng bị bắn chết."

"Không khủng bố như vậy." Tiêu Lâm Du cũng cười. "Chờ ngươi tốt nghiệp tới chỗ của ta này, ta sẽ không bắn chết ngươi."

Tiêu Lâm Du nhìn như đùa giỡn, Sân Mộc lại từ trong mắt y thấy được nghiêm túc. Sân Mộc đi đến sân huấn luyện thì dừng lại, nhìn những nắng đầu tiên nói "Ngươi là đang mời chào ta sao?"

Tiêu Lâm Du đứng bên cạnh Sân Mộc, biểu tình bình tĩnh "Ta cần phải tính toán cho bạn bè."

"Ngươi là người thông minh, cũng hiểu tiến thối." Sân Mộc quay đầu nhìn Tiêu Lâm Du "Nhưng ta không biết ngươi muốn cái gì."

Tiêu Lâm Du nhìn nơi xa trầm mặc, Sân Mộc an tĩnh chờ đợi. Hồi lâu, Tiêu Lâm Du mở miệng "Ta là con trai độc nhất của phụ thân, cưới giống cái gia tộc nhỏ, nhưng hai người 20 năm không có hài tử. Tiêu gia không thể tuyệt hậu, sau đó kết hợp gien dựng dục ra ta."

"Làm người được bồi dưỡng thừa kế và là hy vọng của Tiêu gia, nhưng 5 năm sau giống cái kia mang thai, sinh hạ Tiêu Nghĩa Hách. Tiêu Nghĩa Hách sinh ra lấy đi tất cả, tồn tại của ta từ là hy vọng của Tiêu gia, biến thành công cụ trợ giúp cho Tiêu Nghĩa Hách."

"Ngươi muốn thay thế Tiêu Nghĩa Hách?"

"Không." Tiêu Lâm Du nhìn thẳng Sân Mộc kiên định phủ nhận. "Ta muốn Tiêu gia."

"Chỉ để trả thù sao?"

"Tiêu gia nằm trong tay Tiêu Nghĩa Hách lâu dài không được, ta mới là người thừa kế thích hợp nhất. Bọn họ quyết định sự tồn tại của ta, nhưng tuyệt đối không thể quyết định vận mệnh của ta!"

Nhìn biểu tình chấp nhất của Tiêu Lâm Du, Sân Mộc cảm thấy bản thân càng thích cậu nhóc này. Dục vọng tựa như nhịp tim, chỉ cần tồn tại liền không có khả năng vô dục vô cầu, Sân Mộc thích loại người muốn thứ gì đều phải lấy cho được này.

Viện sinh trong học viện dần dần nhiều lên, trên sân huấn luyện cũng bắt đầu có người luyện tập. Sân Mộc xoay người nói "Đi thôi, ta mời ngươi dùng cơm."

Tiêu Lâm Du thu lại cảm xúc không nói tiếng nào, hai người trước sau trầm mặc đi tới, Sân Mộc đột nhiên mở miệng nói "Hôm nay nói nói vẻ nhiều."

[EDIT] TRỌNG SINH NGUYÊN SOÁI PHU NHÂN LÀ TANG THI.Where stories live. Discover now