Chương bốn mươi mốt

776 42 0
                                    

Sau một trận tuyết lớn bao trùm toàn bộ huyện Phương Lâm. Thế giới trắng nõn một mảnh, phảng phất giống như tất cả những âm u cùng dơ bẩn đều bị trận đại tuyết này chôn vùi hết.

Sáng sớm, đẩy cửa phòng ra, Tiểu Ngốc Tử liền bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động. Kinh thành là ở phương nam, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có tuyết nhỏ bay xuống, thế nhưng tuyết lớn giống như vậy vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy. Tiểu Ngốc Tử vô cùng hưng phấn, cũng không quản quần áo trên người có quá mức đơn bạc hay không, y trực tiếp vọt vào trong viện, lấy tay vốc lên từng nắm bông tuyết, lúc này, bạch hổ Mễ Mễ cũng theo sau Tiểu Ngốc Tử đi vào trong tuyết, da lông tuyết trắng cùng với thế giới hòa hợp thành một thể, không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được. Tiểu Ngốc Tử thức sớm, nghĩ phu quân nhất định còn chưa thấy qua tuyết, tùy tay liền bưng lấy một đống tuyết đi vào trong buồng ấm áp.

Lục Thanh vốn còn muốn ngủ nhiều hơn trong chốc lát, kết quả đột nhiên cảm giác được một trận băng lãnh dán vào trên mặt mình, lập tức kéo hắn từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh lại. Mở to mắt thì thấy Tiểu Ngốc Tử cười tủm tỉm đứng ở đầu giường, trong tay là cái trắng trắng gì đó đã làm cho hắn thanh tỉnh, ra đây là ‘Đầu sỏ” a.

“Bên ngoài tuyết rơi?” lông mi Lục Thanh hơi hơi giơ lên, hơi mang chút kinh ngạc, nói.

Tiểu Ngốc Tử dùng sức gật đầu, cũng không quan tâm hai tay mình bị đông lạnh đỏ bừng, y một mực nghĩ phải kéo Lục Thanh đi ra ngoài cùng nhau chơi tuyết. Nghĩ đến đây, Tiểu Ngốc Tử có chút thầm oán nói:

“Phu quân là đồ lười, lười hơn cả Mễ Mễ ~”

Lục Thanh nghe cũng không giận, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa, liền đem Tiểu Ngốc Tử kéo vào trong ngực mình, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình để làm ấm cho Tiểu Ngốc Tử.

“Tay Bảo Bảo đều phải biến thành cà rốt.” Lục Thanh nhíu mày nói.

Tiểu Ngốc Tử nhìn nhìn, quả nhiên giống như lời Lục Thanh nói, y lập tức đem tuyết trong tay ném xuống đất, sau đó đem toàn bộ cánh tay nhét vào trong ổ chăn ấm áp của Lục Thanh.

“Không cần biến thành cà rốt, biến thành cà rốt liền không đẹp!”

Tiểu Ngốc Tử não bổ một chút về bàn tay mình mọc lên năm củ cà rốt, cảm thấy bộ dạng như thế thật sự rất dọa người, cho nên lập tức tiêu thất ý niệm chơi tuyết. Hiện tại y hiểu được nhiều thứ hơn, cũng có thể phân biệt đẹp xấu, đối với bề ngoài của mình cũng chú trọng nhiều hơn so với trước.

Lục Thanh đem tay mình bao trụ tay Tiểu Ngốc Tử, chọc ghẹo:“Bảo Bảo chẳng lẽ không sợ bị thỏ con ăn luôn ngón tay sao?”

Vừa dứt lời, Lục Thanh liền cảm giác đầu mình bị đụng một chút, Tiểu Ngốc Tử thở phì phì nhìn hắn, lên án nói:

“Nơi này không có thỏ con, thỏ con đều bị lạnh nên trốn trong nhà hết rồi, mới sẽ không đi ra cắn ngón tay Bảo Bảo, không cho phu quân lừa Bảo Bảo.”

Lục Thanh bị lời nói này của Tiểu Ngốc Tử làm cho ngẩn người, thần sắc nhìn Tiểu Ngốc Tử cũng có chút phức tạp. Nếu đem so sánh với thời gian đầu, hiện tại Tiểu Ngốc Tử càng ngày càng thông minh. Tuy rằng Lục Thanh thật tiếc Tiểu Ngốc Tử không giống trước kia luôn tin lời của hắn, thế nhưng nếu y có thể trở nên thông minh, Lục Thanh là tự đáy lòng vì Tiểu Ngốc Tử mà cảm thấy cao hứng. Từ sau khi hai người có quan hệ thì càng trở nên thân mật hơn. Mà Tiểu Ngốc Tử cũng nghiễm nhiên cho mình là nương tử của Lục Thanh, đôi khi thấy Lục Thanh không cẩn thận cùng cô nương xinh đẹp nói nhiều thêm vài câu, Tiểu Ngốc Tử đều sẽ hung ba ba mà chạy tới cảnh cáo Lục Thanh không được thích những người khác. Mỗi một lần y nói, Lục Thanh liền càng thích y thêm một phần, cuộc sống của Tiểu Ngốc Tử cùng Lục Thanh cứ như thế mà càng thêm ngọt ngào.

Xuyên Việt Chi Gia Hữu Sỏa PhuWhere stories live. Discover now