Yến Tê Đồng ngẩng đầu nhìn Khâu Anh hai mắt tỏa sáng, trong lòng không khỏi khâm phục. Phần sau càng là có tác dụng quảng cáo hơn. Mà bản quyền cũng được, quảng cáo cũng được, mình chỉ đề xuất phần đầu, cũng không có làm gì cụ thể. Khâu Anh có đầu óc là năng lực của nàng.

Khâu Anh càng nói càng cảm giác đây là ý tưởng vô cùng tốt nên đi tìm đại chưởng quỹ thương nghị ngay. Và kết quả của việc thương nghị này là tìm ngay đồ khác cho Yến Tê Đồng mặc liền, đổi lại bộ đơn sơ cải tiến nàng đang mặc, không cho để lộ ra ngoài nữa.

Công tác bảo mật làm đến nơi đến chốn, Yến Tê Đồng không thể làm gì khác hơn là đi theo bọn họ đi thay đồ.

Vì thế, khi Tang Tử tìm tới tiệm tơ lụa Khâu gia, nếu không phải có duy mạo là nàng đã không nhận ra người rồi.

Xiêm y là Khâu Anh giúp Yến Tê Đồng đổi, lụa vân cẩm, thắt lưng ngọc, hiện ra ngực lớn eo nhỏ; mà lụa đó là hàng mới, nổi tiếng và quý giá, đã đưa vào cung hai mươi thớt hoa văn khác nhau, ngoài cung cực ít người có thể mặc được. Lụa vân cẩm vốn đã đẹp, lại mặc lên người Yến Tê Đồng làm quý phụ tiểu thư xung quanh liên tục nhìn, xì xào bàn tán không biết là tiểu thư nhà ai. Tang Tử đến đã cứu được Yến Tê Đồng đang ngập trong biển ánh mắt, nàng vội vã chào hỏi Khâu Anh một chút rồi lôi kéo Tang Tử rời đi khỏi con phố đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Tang Tử thấy nàng như bị cọp đuổi, không khỏi buồn cười: "Sao vậy?"

Yến Tê Đồng lấy tay áo lớn quạt, thở dốc nói: "Tại Khâu Anh đổi xiêm y này cho ta, hại ta bị nhìn suốt trong cửa hàng, thật là không dễ chịu."

Tang Tử đánh giá trên dưới, đột nhiên nhấc lên tầng sa ở duy mạo Yến Tê Đồng.

Yến Tê Đồng bị kinh ngạc, nhìn hai bên, thấp giọng nói: "Ngươi làm gì vậy?" Tang Tử nói mặt nàng nếu không có bôi thuốc mỡ với phục nhan thảo thì có thể dùng son phấn để che, nhưng bây giờ là thời kỳ then chốt để thay da mới cho nên cẩn thận vẫn hơn. Huống hồ, vạn nhất đụng tới Yến gia thì làm sao. Nói chung nhiều cái bất lợi như vậy, Tang Tử để nàng ra ngoài mang theo duy mạo. Yến Tê Đồng nguyên bản cũng bởi vì vết sẹo liên lụy mà bị quản chế khắp nơi, nhưng hiện tại sao lại xốc màn che lên?

"Chỉ cảm thấy ngươi nên mặc xiêm y như thế, " Tang Tử vẫn chưa thả tầng sa xuống: "Ngươi đẹp như vậy, mà lại mặc những tố y kia, ủy khuất ngươi, ngươi phải mặc như vậy mới đúng. Mà yên tâm đi, ngươi chạy từ đó đến đây, mặt đỏ hết lên, không cần trang điểm đâu, vả lại ngươi cũng không có mang trang sức gì, toàn bộ Hoành Kinh gần như sẽ không có ai."

Đôi khi, Yến Tê Đồng cảm thấy trong đầu Tang Tử nhất định bị thiếu một dây thần kinh. Tỷ như cô ấy hoàn toàn không biết bản thân mình ban đêm sẽ ôm nàng ngủ; tỷ như trước mắt, cô ấy cứ nhìn nàng chăm chú rồi còn đàng hoàng trịnh trọng tán dương nàng. Cho nên dù da mặt dày như  Yến Tê Đồng cũng sẽ đỏ; nàng cảm giác trên mặt mình nóng bừng bừng sâu sắc. Hơn nửa là nàng bị mấy câu này tâng bốc, hại nàng không biết phải nhìn ở đâu; mà trong tai cứ không ngừng quanh quẩn những câu nói kia, hại nàng thấy ngứa ngứa.

"Để tránh cho ngươi bị người ta cuỗm đi mất, ta sẽ nắm tay ngươi dẫn đi." Tang Tử thả tay xuống, thuận tiện nắm tay Yến Tê Đồng.

Yến Tê Đồng vẫn còn cảm thấy ngứa tai, nhưng cảm thấy đưa tay gãi quá bất nhã nên cái ngứa kia cứ vùi vùi cho đến tận đáy lòng. Nàng chậm rãi lê bước chân đi theo Tang Tử, cố gắng quên đi những cảm thụ quái dị kia. Phía trước lờ mờ bởi vì tầng sa che mặt lắc lắc. Nàng cũng không biết đi tới đâu, chỉ có thể đi theo.

Có điều đi không được bao lâu, Yến Tê Đồng cảm thấy vai mình nặng đi, nàng quay đầu nhìn, thấy Tang Tử đã tựa vào; vị trí tay của hai người đã thay đổi biến thành Yến Tê Đồng nâng đỡ Tang Tử.

Hiểu ngầm chính là sự được dưỡng thành, Yến Tê Đồng chế nhạo: "Ngươi không phải nói là dắt tay ta đi sao?"

"Ta mệt." Tang Tử mềm giọng nói. "Phía trước có quán trà, chúng ta đi uống, chợp mắt một lát."

[BHTT-Edit-CĐ-XK] Đông Tây Thác - Mộ Thành TuyếtWhere stories live. Discover now