Chương 42 : Đi cắm trại – Tìm cơ hội giải thích
"Chúng ta về thôi, Trí Nghiên, chị đưa em về..."
Đợi thêm một lúc Tố Nghiên cũng bắt đầu chán nản e dè nhìn Trí Nghiên.
"..."
Trí Nghiên gượng cười định gật đầu thì trước mặt có một chiếc xe "kít két" thắng gấp.
Ân Tĩnh mau chóng từ trong xe bước ra đi đến đặt tay lên vai nàng rồi cười ngại nhìn mọi người :
"Xin lỗi, đã đến trễ !"
Tám con mắt đối diện nhìn Ân Tĩnh như muốn ăn tươi nuốt sống, riêng Trí Nghiên vẫn lặng thinh không nói năng gì.
"Thôi bỏ đi, đến là được rồi, chúng ta mau mau khởi hành. Còn dựng lều kịp trước trời tối !"
Lúc lâu, không muốn làm Ân Tĩnh khó xử Thuận Khuê liền lên tiếng.
...
"Em không hỏi tại sao tôi đến muộn ?"
Một đường đi dài đăng đẳng hai người không nói với nhau câu nào. Ân Tĩnh nghĩ Trí Nghiên đang giận không dám mở lời, còn Trí Nghiên trong lòng không vui cũng không buồn mở miệng. Rất lâu sau, Ân Tĩnh nhịn không được lên tiếng.
"Nếu muốn nói thì chị sẽ nói."
Trí Nghiên hơi lạnh giọng đáp.
Ân Tĩnh nghe ra, cô cho xe lùi lại so với 2 xe phía trước một khoảng rồi nhỏ giọng nói chuyện :
"Giận tôi sao ?"
"Không có.", Trí Nghiên lắc đầu.
"Trí Nghiên." Ân Tĩnh đưa tay phải qua nắm lấy tay nàng.
"Chị tập trung lái xe đi."
Trí Nghiên cười khẽ rồi nhanh chóng rút tay lại, còn lần nữa cố ý liếc thoáng qua dấu son môi khác biệt với màu Hàm Ân Tĩnh đang dùng trên cổ áo cô.
Hàm Ân Tĩnh,
Rốt cuộc là chị giấu em bao nhiêu chuyện ?
Lần trước nghe Hiếu Mẫn nói về đề nghị hẹn hò em vẫn đang đợi sự thật được chính chị nói ra.
Nhưng còn chưa nghe được thì lần này...
Ngay cả một câu chủ động giải thích với em chị cũng không thèm nói, còn đợi em hỏi sao ?
Em giận ?
Đúng.
Em đang rất giận chị...
Cuối cùng, chị xem em là cái gì của chị ?...
...
Ân Tĩnh bị gạt tay ra chợt hụt hẫng, cô không biểu cảm thở dài quay lại chuyên tâm lái xe.
Chuyện của Vương Tư San đang khiến tâm tư cô rối bời. Cô chắc chắn tình cảm của cô còn sót lại với chị ta không phải là tình yêu. Khi nghe chị ta đề nghị quay lại cô dứt khoát từ chối, nhưng buổi sáng nhìn bộ dạng Tư San chật vật cầu xin cô lại có chút không nỡ.
Là loại quyến luyến gì Ân Tĩnh cũng không rõ...
Nhưng cô biết, trong tâm trí cô hiện tại chỉ có thể chứa một mình Phác Trí Nghiên.
Rồi lại nhìn sang người bên cạnh đang quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Trí Nghiên...
Ân Tĩnh bỗng thấy trong lòng dâng trào một xúc cảm rung động khó tả. Không hề sai lệch, hoàn toàn khác cảm giác ban sáng dành cho Vương Tư San. Loại tư vị đối với Trí Nghiên Ân Tĩnh nhận thức được rõ ràng.
Đó chính là tình yêu...
…
Chiều chạng vạng 3 chiếc xe cũng kịp đến nơi.
Nơi Hiếu Mẫn lựa chọn quả thực hữu tình, vừa có rừng, lại còn có biển.
Thuận Khuê nhìn Ân Tĩnh và Trí Nghiên rồi quay sang nói gì đó với Hiếu Mẫn, Hiếu Mẫn hiểu ra vội hô lớn gọi mọi người tập trung lại :
“Bây giờ có 3 cái lều, chúng ta sẽ chơi rút thăm. Ở đây em có 6 que đũa, sẽ có 3 cặp que có đầu đũa trùng màu với nhau, ai trùng màu thì ở cùng.”
“Ờ, vậy đi, cho tự chọn thể nào tôi chả ở cùng với cái đồ vô lại kia.”, Bảo Lam trừng mắt nhìn Tố Nghiên.
“Bà chị !...”, Tố Nghiên nghiến răng nghiến lợi nhìn lại Bảo Lam.
“Thôi thôi, muộn rồi mọi người đừng nháo nữa !”, Thuận Khuê lại giải vây.
“A haha ! Của em và Thuận Khuê màu đỏ.”
Hiếu Mẫn vừa rút đã vội la lên rồi nhanh chóng đi đến giật que đũa của Tố Nghiên : “Của chị màu vàng, a, của chị Bảo Lam màu gì ? Hình như cũng là màu vàng có đúng không chị ?”
“Hả ?”, Bảo Lam nhíu mày, gì chứ, của mình rõ ràng là màu xanh mà… “Của chị…”,
Bảo Lam vừa định lên tiếng thì miễn cưỡng bắt gặp ánh mắt muốn giết người của Hiếu Mẫn : “A…à…ừ…của chị màu vàng…”
“Vậy của Ân Tĩnh với Trí Nghiên xác định là màu xanh rồi, rút thăm công bằng không ai thắc mắc gì nữa nha, giờ chia ra dựng lều rồi sang hồ nước nóng cuối đường tắm rửa, buổi tối tập trung lại đây nướng thịt !”
Thuận Khuê vỗ vỗ tay rồi nói mọi người tản ra. Bảo Lam gãi đầu khó hiểu đi tới chỗ mấy cái que Thuận Khuê đang cầm, gặp Tố Nghiên đi phớt ngang thản nhiên nói : “Không cần coi đâu, cái nào cũng là màu xanh hết, mau đi dựng lều không thì tối nay ngủ bìa rừng.”
Bảo Lam há hốc, Tố Nghiên tinh ý đưa mắt chỉ ra phía sau, Bảo Lam vội mặt ngu quay lại nhìn thấy Trí Nghiên và Ân Tĩnh đang kẻ trước người sau bước đi…
“!”, trí thông minh liền quay trở về…
-----
Vương Tư San đang ngồi nhấm nháp ly rượu trên sofa thì có tiếng chuông cửa…
“Phong…”
“Bà xã, nhớ em chết được !”
Trình Phong bỏ vali xuống chạy vội đến ôm lấy Vương Tư San. Anh vừa đáp chuyến bay là đi ngay về đây chỉ mong được mau chóng nhìn thấy người trước mặt này… Trình Phong là một doanh nhân trẻ, thành đạt. Lúc mới lớn tuy có ham chơi, háo thắng bị người ta hãm hại đến ra tòa, nhưng từ khi gặp được cô gái này thì mọi chuyện lại khác. Sau khi kết hôn với Tư San, Trình Phong từ bỏ hết quá khứ, chỉ chăm lo gầy dựng sự nghiệp. Có thể nói, tình yêu anh dành cho Vương Tư San luôn khiến vô số người phụ nữ khác phải ganh tị.
“Cứ tưởng ngày mai anh mới về ? Tại sao không nói em ra đón ?”
Vương Tư San đem va li cùng áo khoác Trình Phong cất gọn, sau đó kéo anh đến ngồi trên giường.
“Muốn cho em một bất ngờ thôi mà.”
Trình Phong nhìn Vương Tư San một hồi rồi bỗng dưng nói :
“Hôm nay bà xã của anh trang điểm đẹp như vậy ? Là muốn ra ngoài sao ?”
Vương Tư San mặt khẽ động, là chột dạ.
Làm thế chẳng phải để giữ Hàm Ân Tĩnh ở lại đêm nay sao ?
Thế mà, nữ nhân vô tâm vô phế không biết thương hoa tiếc ngọc kia lại rối rít chạy về bên tiểu tình nhân, hỏi Vương Tư San có phát điên lên không ?
Xấu hổ còn chưa vơi cộng thêm men rượu mạnh lại hi hữu có Trình Phong trước mặt, Vương Tư San tiến đến vòng tay qua cổ anh ta nhẹ phả ra hơi thở đầy mị lực :
“Linh cảm được đêm nay anh sẽ về…”
Trình Phong như đang bay trên thiên đường thì làm sao cưỡng nỗi. Một đêm say đắm chìm trong hoan lạc mà anh ta không hề hay biết rằng nữ nhân mình gọi là vợ này đang đem mình thành ai mà ân ái, càng trăm ngàn lần không thể ngờ được mình trong lời kể của người vợ yêu dấu bị biến hóa thành cái dạng người kinh tởm đến ra sao…
----
“A !”, Ân Tĩnh khẽ kêu một tiếng đem tay rụt lại.
“Không phải đóng như thế…”
Trí Nghiên vội chạy đến nóng ruột nắm lấy ngón tay đang trở nên bầm tím của Ân Tĩnh. Nàng đưa miệng lên thổi mà không hề ý thức được hành động quá mức ôn nhu của mình.
Hồi lâu sau, Trí Nghiên như nhận ra liền buông tay Ân Tĩnh, mình bị cái gì vậy chứ, tự nhiên lại…
Nhưng chỉ vừa thả lỏng tay, nàng đã bị Ân Tĩnh gấp gáp ôm lấy :
“Nghiên…!”
Trí Nghiên giật mình đứng bất động, Ân Tĩnh siết lấy nàng đến phát đau.
…
“Buông em ra đi, mọi người sẽ nhìn thấy…”, Trí Nghiên vẫn giọng điệu lạnh nhạt khẽ nói.
“Trí Nghiên, em nghe tôi nói… Tôi…”
“Nga, mọi người xong hết chưa !? Chúng ta qua hồ nước nóng thôi !”
Ân Tĩnh chưa kịp giải thích thì đã nghe Hiếu Mẫn lớn tiếng hét lên, Trí Nghiên lợi dụng thời cơ thoát ra đi đến đóng cho xong cái cọc mà Ân Tĩnh bỏ dở khi nãy. Ân Tĩnh lại thở dài một tiếng, cô đợi Trí Nghiên xong việc đứng lên rồi cách nàng một khoảng đi đến chỗ mọi người.
Trí Nghiên cố tỏ ra bình thường nhưng trong lòng rất khổ tâm, khó chịu.
Hàm Ân Tĩnh, đừng trách em, không phải em không cho chị cơ hội giải thích…
…
Hết chương 42.