[BHTT-Edit-CĐ-XK] Đông Tây Th...

Av quansama

17.6K 1.4K 245

Đây là bộ cuối cùng nằm trong 1 hệ liệt 4 bộ của Mộ Thành Tuyết, bao gồm: Tương Quân Kế (sẽ edit sau), Chiết... Mer

1.
2.
3.
4.
5.
6.
7.
8
9.
10
11.
12.
13.
14.
15.
16.
17
18
19.
21
22.
23.
24.
25.
26.
27.
28.
29.
30.
31.
32.
33.
34.
35.
36.
37.
38.
39.
40.
41.
42.
43.
44.
45.
46.
47.
48
49
50
51
52
53
54
55.
56.
57.
58
59.
60.

20.

557 25 8
Av quansama

20.

Sáng sớm trước khi rời núi: một chén cháo thịt, hai bánh màn thầu, đủ loại dưa muối...... chủ nhà đã xuất ra thành ý lớn nhất, thậm chí ngoài cửa còn chuẩn bị xe bò.

Yến Tê Đồng nhìn cái xe bò hoài, dưới đáy lòng tỉnh ngộ: ở đây không có xe lửa, ô tô, còn tưởng sẽ đi bộ đến Hoành Kinh, quên mất là có xe bò, xe ngựa, thật là thiếu hiểu biết.

Sau khi ăn xong, trong lúc Tang Tử nói chuyện cùng ông lão trong thôn, Yến Tê Đồng nghe được đại khái:

Kim gia trước khi lên núi cũng từng đặt chân ở đây, có điều là không biết bọn họ lên núi làm gì. Độc sương ở đó là nổi tiếng lắm, cũng là bình phong của thiên nhiên, ngăn cách thế tục. Người trong thôn đều khuyên bọn họ đừng lên núi; thứ nhất là miễn cho mất mạng, thứ hai là tránh va chạm với thần linh. Hiển nhiên đám người này không có nghe, và khi xuống núi thì chỉ còn lại hai ba người mà còn vội vàng đi xuyên đêm, không có nghỉ ở thôn. Ông lão hơi sợ hãi nói những người đó đi rồi bọn họ ngày ngày đều vái lạy thần núi, hy vọng đừng trút giận lên bọn họ. Cho nên, bây giờ ông lão bóng gió hỏi hai nàng từ đâu tới đây. Mà Tang Tử trả lời rất trôi chảy một cách tinh tường địa hình chỗ này. Ông lão vì thế tỏ vẻ núi này xác thực có thần linh che chở, ngoại nhân không dễ dàng đi vào, ngay cả bọn họ cũng không được lên núi. Tang Tử tự nhiên khen ngợi, nói núi này tường vân bao phủ, lại có địa thế hiểm trở, quả thật không nên đắc tội, mới có thể bảo đảm hàng năm mưa thuận gió hoà, hoa màu mùa thu hoạch vân vân. Ông lão nghe được cát ngôn, tất nhiên vui mừng khôn xiết, lời cảm ơn không ngớt, thổi phồng Tang Tử tướng mạo không tầm thường, không đại phú thì cũng rất đại quý.

Yến Tê Đồng đến đây mới là biết cái gì là mở mắt thao láo nói dóc, và lại không thể không cảm thán cho Tang Tử nhanh nhạy. Nhờ có điều này mà anh trai lái xe thật thà chất phác lễ độ cung kính đối với các nàng, chở các nàng hướng cửa thành mà đi. Thuận lợi thật sự.

Trên núi phong cảnh hiểm trở, dưới chân núi đường xá bằng phẳng. Xe bò được lau sạch lắm; để tránh xóc nảy, trong xe còn có đệm bông dày. Yến Tê Đồng tất chưa từng trải nghiệm: so với ngồi trên hổ lại có phong vị khác —— có điều là nếu con bò này có thể đi nhanh hơn thì tốt rồi. Cứ như vậy hữu kinh vô hiểm xuống núi lại ra khỏi núi, cho đến khi cửa thành đứng sừng sững trước mắt, Yến Tê Đồng còn có chút thẫn thờ.

"Thành này đẹp hơn Hoành Kinh à?" Tang Tử vuốt mép quần ra cho thẳng, nói. "Nếu không vào thành là thành đóng cửa đó."

Yến Tê Đồng bước tới, vừa đi vừa đánh giá tường thành: cao chừng hai tầng; đều là gạch xanh to lớn xây thành; giữa khe có cỏ dại, có vẻ đã lâu đời, rất có cổ phong. Trong nội tâm nàng hơi có hốt hoảng, dưới chân sinh nghi. Cảm thấy như đang theo đoàn lữ hành tới thăm quan thành cổ, và trong ngoài thành đều là mô phỏng lại —— thậm chí là hành vi cử chỉ, quần áo trang sức từng cá nhân.

Nếu là như vậy thì tốt biết bao, Yến Tê Đồng khó khăn nén xuống tâm tình mà đi phía trước đi vài bước, mà chợt lại thấy hoa mắt và bị thô lỗ ngăn lại.

"Đứng lại, đi đâu xông vào đây?"

Tiếng quát khiến Yến Tê Đồng thanh tỉnh: trước mắt là trạm gác, quan binh thủ thành vẻ mặt dữ tợn lần thứ hai thô lỗ kéo nàng về với sự thật. Nếu là điểm du lịch thì chỉ biết lừa ngươi vào tiêu phí, như thế nào ác liệt như vậy chứ? Nàng lúng túng đứng đó, không biết nên ứng đối những gì. Cũng may Tang Tử từ phía sau chậm rãi đi tới, lấy giấy tờ trong túi xách, đưa lên đến: 

"Làm phiền, ta là đại phu, trên đường về Hoành Kinh dọc đường đi quang qua đây."

Lính gác tiếp nhận công văn, đúng là giấy chứng nhận hành nghề y triều đình ban ra. Cao thấp nhìn Tang Tử, rồi hất càm lên hừ lạnh: 

"Vị này, gỡ khăn che mặt xuống."

Tang Tử mỉm cười: 

"Này là bệnh nhân của ta, mắc bệnh truyền nhiễm, không thể gặp gió, nếu đại nhân không sợ lây..."

Lính gác vội vàng tránh đi xua tay: "Thôi, các ngươi vào đi." Đợi các nàng sau khi đi qua còn nói theo một câu, "Vào thành mau chữa bệnh, chớ lây cho người khác."

Tang Tử ứng tiếng và đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không đem hai mắt trừng như chuông đồng Yến Tê Đồng nhìn ở trong mắt.

Yến Tê Đồng bất đắc dĩ thở dài. Được rồi, mình chưa quen cuộc sống nơi đây, yếu thế hơn người, cũng không thể thể tùy thời nói bậy. Mà nàng quả thật cũng không muốn tháo khăn xuống. Nghĩ như vậy, nàng chuyển mắt, suy nghĩ tới tòa thành này:

Cảnh tượng trong thành có chút chênh lệch so với tưởng tượng - so với tưởng tượng thì càng thêm sạch sẽ, trục đường chính hai bên mặt tiền cửa hàng san sát, quy hoạch thống nhất, thoạt nhìn hết sức thoải mái. Ở ngã tư đường không ít người đi, trái ngược với trong phim ảnh, có đủ người, đủ việc, không thiếu con gái ở trong đó, hoặc con nít chơi đùa giữa phố.

Tang Tử đại khái lặng lẽ chấp thuận nàng hiếu kỳ, chỉ là chậm rãi đi tới, cho đến nửa con phố, mới đứng trước một cửa tiệm.

Đây là tiệm dược.

"Ngươi ở đây đợi, ta đi xem có gì có thể dùng không." Tang Tử dứt lời lại thản nhiên bồi thêm một câu, "Đừng đi lung tung."

Yến Tê Đồng gật đầu, im lặng đứng ở cạnh cửa. Nàng còn không có xem hết, đang nhận biết các tấm biển của cửa tiệm. Tốt xấu nàng cũng tự học được một vài chữ, đại khái có thể nhận ra một ít.

Có thể trò chuyện, có thể biết chữ, dù một mình ở đây, hẳn cũng có thể chậm rãi thích ứng. Ngay từ đầu đã ở cùng Tang Tử rồi... - ý nghĩ này bất thình lình toát ra - nếu chỉ một mình nàng thật thì làm thế nào sinh tồn tại đây? Nghĩ đi nghĩ lại, mặt nàng càng xụ xuống.

Nàng không có tiền.

Nàng đến nay còn chưa nhìn thấy tiền thế giới này dạng gì. Chỉ từ Tang Tử khi tạ ơn thôn dân kia thấy được bạc vụn. Bạc vụn lớn nhỏ bằng đầu ngón tay cũng làm gia đình kia cảm động đến rơi nước mắt, nói vậy ở đây dùng bạc cũng tốt rồi.

Nếu nàng cần kiếm tiền, nên làm cái gì đây? Yến Tê Đồng đứng mỏi thì ngồi xuống tiếp tục suy nghĩ, thậm chí là lụm nhánh cây dưới đất mà vẽ vời lung tung. Nàng chỉ là sinh viên khoa học xã hội bình thường, chuyên ngành xã hội, ra trường nhận được lời mời công tác văn thư và máy tính giao tiếp trước mắt cũng chỉ là chế chế biểu chẳng hạn, nàng không cảm giác thứ mình học có thể dùng ở đây. Mà bên khoa học tự nhiên rối tinh rối mù, đèn điện điện thoại nhà lầu là tuyệt đối không thể, tạo ra cái bàn chải đánh răng để miệng thoải mái chút cũng không dễ dàng. Cũng may Tang Tử dùng thảo dược súc miệng gội đầu các loại, thật chưa từng phiền não qua vấn đề cá nhân vệ sinh.

Đang lúc thiên mã hành không, đột nhiên có người lấy quạt nâng cằm nàng làm nàng ngẩng đầu lên.

Yến Tê Đồng kinh ngạc nhìn gã này chẳng biết lúc nào đứng trước mắt, hoàn toàn không rõ dụng ý của hắn.

Người nọ nguyên bản là vô sự đi lang thang ở trên đường, vô tình nhìn thấy một cô nương quần áo tồi tàn, ngồi ven đường viết viết cái gì dưới đất, nghĩ hẳn là bán thân. Ngẫm lại trong phủ mình gần đây thiếu nha hoàn nên tiến lên hỏi. Nhưng khi thấy nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đó lập tức nhiếp tâm hồn hắn, xoay đầu quạt muốn đẩy ra cái khăn trên mặt nàng.

"Cô nương muốn bán mình sao, đừng vội, để bổn công tử nhìn một cái —— "

Yến Tê Đồng cầm nhánh cây đẩy cái quạt ra, đứng lên.

Ugh, tuy xiêm y cũ nát nhưng dáng người yểu điệu, trong phủ chẳng những thiếu nha hoàn, tiểu thiếp cũng có thể thêm vào một cái. Gã đàn ông vỗ quạt, dùng ánh mắt chọn lựa hàng hóa thông thường nhìn Yến Tê Đồng:

"Nói đi, cần bao nhiêu bạc, gia đều cho phép."

Yến Tê Đồng nhìn hai bên, không thấy có bảng treo nào, cha này làm sao lại nhận định mình ngồi đây là vì bán thân? Căn cứ theo nguyên tắc không gây chuyện, nàng cũng không thèm nhìn gã mà xoay người vào đi tiệm dược.

Tang Tử đang nói chuyện cùng lão bản, thấy Yến Tê Đồng lặng lẽ đứng bên thì thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Có người muốn mua ta." Yến Tê Đồng nghiêm trang trả lời.

"A?" Tang Tử ngẩn ra, quay đầu ra thấy có người nam tử ở ngoài cửa lén lút, thò đầu ra nhìn, "Làm sao ngươi trêu chọc đến?"

"Ta chỉ là ở ven đường chờ ngươi mà thôi." Yến Tê Đồng bất đắc dĩ nói.

Tang Tử cắn môi nhìn Yến Tê Đồng cả buổi mới hiểu. Các nàng từ núi đi ra, quần áo tiêu điều, bị người ta xem như người nghèo khổ là đúng. Mà cô nương nghèo tất dễ dàng chiêu người thương. Nghĩ vậy, người trong thôn vẫn là thuần phác hơn nhiều.

Vì thế dược liệu cũng không nhìn, Tang Tử dẫn Yến Tê Đồng ra ngoài: "Đi, đi mua quần áo trước."

Nam tử kia thấy Yến Tê Đồng nguyên là có bạn, vừa định tiến lên hỏi nhưng không biết sao, cả người đột nhiên ngứa ngáy vô cùng, nhất thời chỉ có thể gãi khắp người, bất chấp cái khác. Nhưng vẫn là khó khăn để hóa giải, liền dựa vào khung cửa dược điếm mà mài lưng. Tư thế rất là khó xem, tự nhiên bị chủ quán mời đi ra ngoài.

Đi ra thật xa sau còn có thể nhìn thấy gã đó bên đường vò đầu bứt tai thảm hại, Yến Tê Đồng buồn cười, trong lòng biết đích thị là thủ bút của Tang Tử. Nghĩ đến nữ nhân này không nên đắc tội, bằng không thật sự là như thế nào bị khổ cũng không biết.

Tang Tử cũng không keo kiệt, tìm tiệm may tốt nhất.

Yến Tê Đồng đối với quần áo phiền phức nơi này vốn là không kiên nhẫn, chỉ tùy ý chọn lựa kiểu mát mẻ dễ mặc. Tang Tử vốn nghĩ nàng sẽ chọn những cái đang lưu hành đắt tiền này nọ, nhưng không ngờ nàng cũng giống mình, tiện lợi là chính. Điều kiện trên núi có hạn không chấp nhận được nàng chọn ba chọn bốn, nhưng lúc này nàng hoàn toàn có thể căn cứ theo sự yêu thích của mình mà sao lại chọn đơn giản? Tang Tử âm thầm nhíu mi, nhất thời càng nhìn không rõ Yến Tê Đồng. Hoặc là, Yến Tê Đồng nói nàng mất trí nhớ, lại sẽ có biến hóa lớn như vậy? Có lẽ y thượng khó giải, còn phải do Túc Mệnh đến xem đi.

Yến Tê Đồng nhanh chóng chỉ định mấy bộ, lại lấy hai đôi giày vải, sau đó quay đầu nhìn Tang Tử.

Tang Tử gật đầu: "không tệ."

Yến Tê Đồng nhíu mày, nhớ tới trong balo còn hai vòng ngọc ngày trước đeo trên tay, liền lấy ra một cái đặt tại trên quầy.

Lão bản khổ mặt: "Tiểu thư, tiệm chúng ta nhỏ, sinh ý khó khăn, cái này nhiều quá. Người xem có phải trước tìm hiệu cầm đồ rồi lại quay lại?"

Tang Tử đưa bạc tới, thu hồi cái vòng nhét vào trong tay Yến Tê Đồng, "Mất mặt chưa?"

Yến Tê Đồng kiên định lắc đầu.

"Ngươi thật đúng là Đại tiểu thư." Tang Tử thở dài, lôi kéo nàng đi nhanh.

Một tay ôm bịch xiêm y, ở dưới khăn che mặt Yến Tê Đồng nở nụ cười.

Fortsätt läs

Du kommer också att gilla

727K 42.8K 65
"Hiç bir aile karesinde yerim yokmuş ki benim" Ben Buse. Buse Yalın olarak doğmuştum ve şimdi Buse Gamzeli olarak ölecektim. Bu ruhu ölmüş, bedeni ya...
Dörtlü İlişki Av C.Kalender

Allmän skönlitteratur

95.5K 716 39
Bengi ile Cem Can ile Nalan İki evli çift. Bengi ile Can iş arkadaşıdır, zamanla aralarında yakınlaşma başlar ama ikisi de evlidir. Hem aşklarını y...
816K 34.7K 26
Abimin arkadaşı akımını abimin arkadaşına uyguladım. Yaparken aklımdan geçen tek şey sürekli okuduğum kitaplardaki gibi olacak değil ya; Ayrıca tek b...
2.9M 150K 64
Hayatı boyunca kimseyi sevmemiş, tek derdi vatan, bayrak ve ülkesi olan asker ile hiç sevildiğini hissetmemiş, kalabalık içinde yalnızlığı hisseden b...