[LONGFIC] Poison - EunYeon/Ji...

By kyj2410

304K 13.8K 1.5K

"Thứ độc dược ấy một khi con đã sa chân vào thì nó chính là cực độc, nó sẽ hành hạ con từng ngày, từ... More

[LONGFIC] Poison - EunYeon/JiJung
Chương 1 : Thị trấn kì quái
Chương 2 : Thần tiên tỷ tỷ
Chương 3 : Sư phụ trúng độc
Chương 4 : Trí Nghiên đến Đại Hàn
Chương 5 : Gặp gỡ <<nữ ma đầu>>
Chương 6 : Muốn ngủ cùng
Chương 7 : Sếp Phác đi vắng
Chương 8 : Ân Tĩnh bị sốt
Chương 9 : Sư phụ tôi không bằng con heo sao ???
Chương 10 : Bước đầu rung động
Chương 11 : Sếp Phác trở về
Chương 12 : Đi quay ngoại cảnh
Chương 13 : Gần thêm một bước
Chương 14 : Trư cô nương
Chương 15 : RLTH
Chương 16 : Giận dỗi
Chương 17 : Cưỡng hôn
Chương 18 : Mơ hồ nhận ra
Chương 19 : Hàm Hạo Thiên
Chương 20 : Thủ cung sa
Chương 21 : Bảo hộ em
Chương 22 : Hữu tình hữu ý
Chương 23 : Người kia trở về
Chương 24 : Vương Tư San
Chương 25 : Đừng giận
Chương 26 : Hôn tôi
Chương 27 : Chân thành
Chương 28 : Sóng gió - Khởi đầu
Chương 29 : Hoa vừa chớm nở đã vội phai tàn ?
Chương 30 : Đau lòng - Đừng chạm vào tôi
Chương 31 : Cho tôi thời gian
Chương 32 : Không cần nấu chín
Chương 33 : Chỉ là người thừa
Chương 34 : Hiểu lầm
Chương 35 : Giải trừ khúc mắc
Chương 36 : Tin em
Chương 37 : Tâm toàn ý nguyện
Chương 38 : Rất vui
Chương 39 : Dì Lâm
Chương 40 : Một chút chuyện năm xưa - Đường Tịnh Văn
Chương 41 : Ân Tĩnh thất hẹn ?
Chương 42 : Đi cắm trại - Tìm cơ hội giải thích
Chương 43 : Đi cắm trại - Bày trò
Chương 44 : Ghen
Chương 45 : Một bước nhỏ của Vương Tư San
Chương 46 : Rối bời
Chương 47 : Ba từ
Chương 48 : Bị phá đám
Chương 49 : Sư phụ tỉnh lại
Chương 50 : Ân Tĩnh biểu tỷ
Chương 51 : Không cần nhịn, không thể nhịn
Chương 52 : Sóng gió - Từng bước cách xa
Chương 53 : Vì cái gì không hối tiếc ?
Chương 54 : Thực sự tổn thương
Chương 55 : Chuốc xuân dược
Chương 56 : Kẻ say, người tỉnh cùng triền miên
Chương 57 : Khổ tâm - Đau thương chất chồng
Chương 58 : Tôi đau, em cũng phải đau
Chương 59 : Tâm thần !!?
Chương 60 : Phát hiện
Chương 61 : Bắt trộm
Chương 62 : Phiên ngoại - Tiểu bảo bối "trở mình"
Chương 63 : Tiếp tục chính là đau thương
Chương 64 : Từ bỏ
Chương 65 : Trớ trêu
Chương 66 : Tê tâm liệt phế
Chương 67 : Thời gian gấp rút
Chương 68 : Định mệnh an bày
Chương 69 : Thời gian như nước chảy
Chương 70 : Thực sự nhớ em
Chương 71 : Bắt buộc lựa chọn
Chương 72 : Minh bạch tất cả
Chương 73 : Là tự em đa tình
Chương 74 : Gặp lại - Không quen biết
Chương 75 : Chuyển biến tâm tư
Chương 76 : Tôi muốn theo đuổi em
Chương 77 : Ai diễn tốt hơn ?
Chương 78 : Bị bỏ lại
Chương 79 : Đấu tửu có thưởng
Chương 80 : Ân Tĩnh say rượu
Chương 81 : Tôi muốn em
Chương 82 : Chất vấn
Chương 83 : Tôi nhất định có thể
Chương 84 : Ngọt ngào ?
Chương 85 : Em... là tên đại lừa gạt
Chương 86 : Chầm chậm từng chút một
Chương 87 : Ai cao tay hơn ?
Chương 88 : Không thể vãn hồi
Chương 89 : Chị đừng như vậy nữa
Chương 90 : Muốn em
Chương 91 : Gỡ ra nút thắt trong lòng
Chương 92 : Tương phùng như mộng
Chương 93 : Yêu đương vụng trộm
Chương 94 : Chia ly
Chương 95 : Dễ dàng thành công
Chương 96 : Người ta muốn làm hoàng hậu
Chương 97 : Trên xe lửa
Chương 98 : Trở về - Sở Đường Lâm tái ngộ
Chương 99 : Em muốn chị
Chương 100 : Không cần phải học nhiều đâu
Chương 101 : Sự việc phơi bày
Chương 102 : Tương đồng
Chương 103 : Trước cơn giông lớn, khung trời của chúng ta đặc biệt bình yên
Chương 104 : Quen với hơi ấm của chị rồi
Chương 105 : Trốn tránh có phải là cách tốt nhất không ?
Chương 106 : Em muốn ở bên chị
Chương 107 : Anh không được phép mắng chửi chị ấy !
Chương 108 : Việc đó. Bất cứ ai ngoài chị em đều cảm thấy kinh tởm
Chương 109 : Em là của tôi
Chương 110 : Đối mặt
Chương 111 : Phác Trí Nghiên mất tích
Chương 112 : Hoang mang
Chương 113 : Chúng ta chỉ là những quân cờ trên bàn cờ số phận
Chương 114 : Năm tháng vô tình
Chương 115 : Bản tình ca còn dang dở
Chương 116 : Đối thủ của nàng là người yêu cũ của người yêu cũ
Chương 117 : Điểm yếu của tôi suốt đời này chỉ có thể là chị
Chương 118 : Chúng ta đều tổn thương
Chương 119 : Bản phối nhạc
Chương 120 : Tiệc sinh nhật
Chương 121 : Tại sao chúng ta lại phải chia xa ?
Chương 122 : Em không phải bản tình ca của chị
Chương 123 : Chỉ là một kẻ vô dụng bị vứt bỏ
Chương 125 : Nội tâm mâu thuẫn
Chương 126 : Cùng tiểu tình nhân đối đầu
Chương 127 : Nếu nói không còn yêu nữa thì có thể hết yêu không ?
Chương 128 : The moon represents my heart
Chương 129 : Vết sẹo trên cổ tay trái
Chương 130 : Quá khứ có thể nhìn lại nhưng không thể quay trở lại
Chương 131 : Luôn có một người lặng lẽ ở phía sau
Chương 132 : Bộ mặt của một thằng hề
Chương 133 : Câu dẫn - Đùa không vui
Chương 134 : Câu dẫn - Đồ khờ khạo thật ra chính là đại sắc lang
Chương 135 : Chờ em, một chút nữa thôi
Chương 136 : Đi đến hồi kết ( 1 )
Chương 137 : Đi đến hồi kết ( 2 )
Chương 138 : Chân tình trong nguy cấp
Chương 139 : Ai mới là đồ ngốc?
Chương 140 : Cùng nhau viết nên câu chuyện của chúng ta ( END )
Bonus

Chương 124 : Ngược tâm

1.3K 93 32
By kyj2410

Chương 124 : Ngược tâm

Cửa thang máy mở ra, tiếng guốc cao lộp cộp của Trí Nghiên tiến về căn phòng số 406.

....

"Toàn biên kịch, đã có kịch bản chưa ?", đạo diễn không ngừng hối thúc.

"Đạo diễn xin đợi một chút, sắp đến, sắp đến rồi !"

Toàn Bảo Lam đứng chờ chực ngoài cửa sốt ruột không thôi, đợi lâu quá nên hồi hộp đến muốn đi toilet. Rửa tay xong xuôi, vừa đúng lúc định gọi điện cho Trí Nghiên thì di động bất chợt reo lên :

"Trí Nghiên, em đã đến hay chưa !?, Bảo Lam mừng rỡ.

"Em đến rồi, đang ở trước cửa. Em có thể vào không ?"

"À, em có việc gấp đúng không ? Em cứ đẩy cửa vào đưa cho đạo diễn hộ chị nhé !"

Dứt lời, còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn thì Trí Nghiên đã ngắt máy, Bảo Lam bĩu môi lẩm bẩm : "Cái con bé này, có bốn tầng lầu mà, đi thang máy chứ đâu phải đi bộ mà sao lâu thế... làm mình hồi hộp đến đi vệ sinh mấy lần, đã vậy chưa kịp nói lời cảm ơn đã cúp máy..."

"Bảo Lam, chị nói gì vậy, chúng ta đang ở tầng sáu mà !?", nữ diễn viên chính cùng đi vệ sinh với cô trố mắt.

"Hả ??", Bảo Lam xoay lại nhìn nữ diễn viên : "Tầng 6...?"

"Đúng, tầng 6, 604..."

"Chết thật ! Không xong rồi !"

...

Phương Tiểu Tinh bị Ân Tĩnh bất ngờ hôn xuống liền cứng đờ thân người, hai tay đem bấu chặt vạt áo cô. Ân Tĩnh theo cảm tính tiến đến gần hơn há miệng ngậm lấy môi dưới của cô bé rụt rè đáng yêu này. Tiểu Tinh không ngừng run rẩy, hai mắt nhắm chặt, phản ứng ngây ngô của lần đầu tiên hôn, có chút sợ hãi nhưng lại không dám, càng không muốn đẩy Hàm Ân Tĩnh ra. Điều này làm cho Ân Tĩnh càng được nước lấn tới, Ân Tĩnh cũng không rõ xúc cảm của mình hiện tại là gì, cô trong lòng chỉ muốn xoa dịu nước mắt của đứa nhỏ ngốc nghếch này, càng muốn xoa dịu cõi lòng cô tịch đang trở nên giá băng của mình. Vì thế khi Tiểu Tinh dần đáp trả, nụ hôn càng lúc càng nhiệt tình hơn...

...

Trí Nghiên vừa nghe Bảo Lam nói cứ đẩy cửa vào thì điện thoại tự dưng hết pin sập nguồn rất đúng lúc, vừa nãy đi vội quá nàng còn chưa có sạc pin, cũng còn may là gọi được cho Bảo Lam. Trí Nghiên thở dài, đúng là cái việc chết tiệt làm cho nàng đứng ngồi không yên mà. Nàng lấy phong bì lớn trong túi xách ra, cẩn trọng vặn tay nắm cửa đi vào.

"Cạch !"

Sững sờ.

Một màn nóng bỏng như phim truyền hình đập vào mắt nàng.

Mà một trong hai nhân vật chính lại là người con gái nàng yêu đến chết đi sống lại.

Phác Trí Nghiên có nằm mơ cũng không thể ngờ được mình lại có thể lần nữa trông thấy cảnh này, lại lần nữa trở thành người ngoài cuộc đi phá đám chuyện tốt của người khác.

Lần trước là Vương Tư San.

Lần này là Phương tiểu thư.

Trái tim mỏng manh của nàng phải làm sao để chống đỡ đây...

Trong đầu Trí Nghiên bây giờ mọi thứ như mờ ảo, như vô định không thể định hình. Chỉ có cơn đau bàng hoàng như thể luôn hiển hiện...như ồ ạt xoáy sâu vào tâm can nàng không cách nào biến mất.

"Tôi... tôi xin lỗi..."

Trí Nghiên gượng cười quính quáng xoay người, nàng loạng choạng cầm theo phong bì kịch bản vội vã đóng cửa bỏ đi.

"Tĩnh, để em đuổi theo giải thích với cô ấy !"

Sau một hồi ngẩn người, Tiểu Tinh đứng dậy ý tứ muốn thay Ân Tĩnh đuổi theo Trí Nghiên thì bất ngờ bị cô kéo ngã lại phía sau.

"Đừng đi..."

Ân Tĩnh hơi thở có chút khó khăn nhỏ giọng.

"Ân Tĩnh...", bị Ân Tĩnh ôm lấy khiến Tiểu Tinh thụ sủng nhược kinh.

"Đừng đi đâu cả. Ở cạnh tôi..."

Ân Tĩnh nhắm mắt lại mỉm cười, đúng là ngay cả hai chữ tình cờ cũng muốn cô từ bỏ, muốn cô buông lơi cuộc tình không còn cách nào níu kéo này.

Nếu có thể để em hoàn toàn ra đi không vương vấn như vậy, nếu điều đó giúp em có thêm lý do để xóa sạch mọi kí ức về tôi thì cứ để cho nó thuận theo tự nhiên mà diễn ra.

Tôi sẽ đi.

Chỉ cần em hạnh phúc.

...

Trí Nghiên từng bước cố chạy thật nhanh, cảm giác cạn kiệt ô xi trong buồng phổi cứ ập tới, đánh sâu vào trái tim đang từng hồi vỡ vụn.

Nàng bất chợt dừng lại, hoảng loạn ngồi lại trên bậc cầu thang nơi lối thoát hiểm.

Ánh mắt Trí Nghiên vô hồn nhìn về phía trước, tay nắm chặt thanh vịn, sau lại chuyển tới ôm lấy túi xách trong lòng. Hai cánh tay nàng cứ thể run rẩy không ngừng, từng giọt nước mắt ngoan cố đang chống đối nàng thi nhau chảy ra...

Dẫu biết đã không còn là gì của nhau mà tại sao vẫn đau đến như thế ?

Nếu nói ba năm qua nàng đã kiên cường đến trở nên mạnh mẽ ra sao, dùng bao nhiêu lá chắn để che đỡ một tâm hồn đầy thương tổn mang vô số băng gạc này, thì ngày hôm nay mọi phòng tuyến của nàng dường như nháy mắt đều sụp đổ.

Đều là dối trá, đều là gắng gượng cả thôi, nàng không mạnh mẽ, không hề mạnh mẽ một chút nào...

Nàng chỉ là không muốn chấp nhận sự thật, không muốn đối mặt với hiện thực Ân Tĩnh đã bỏ rơi nàng mà trở nên yếu đuối, nàng vẫn nuôi hy vọng nhỏ nhoi rằng Ân Tĩnh sẽ trở về.

Thật là khờ dại mà.

Phác Trí Nghiên bật cười.

Còn nhớ cái ngày ba năm trước nàng đau đến muốn tướt đoạt đi mạng sống của bản thân, không còn một chút cảm giác gì ngay cả giày vò thân thể đến nhuốm máu. Vốn dĩ trong ba năm đó cô vẫn ở Đại Hàn, cô có thể không biết về sự việc đó sao ? Cô không quan tâm khoảnh khắc cô bỏ nàng ra đi nàng có bao nhiêu đau đớn thì cũng không thể một lần quay trở về thăm nàng hay sao ?

Rồi Trí Nghiên lại bật khóc.

Hàm Ân Tĩnh, chị vô tâm...

Chị tàn nhẫn với em...

Phác Trí Nghiên không ngừng nôn khan, có cái gì đó khiến nàng khó thở chạy xồng xộc trong cơ thể, nàng khóc không thành tiếng nữa. Rắc rối, bi thương muôn hình muôn dạng liên tục ập tới khiến nàng kiệt sức.

"Trí Nghiên ! Trí Nghiên ! Em làm sao vậy !? Tỉnh lại... Mau tỉnh lại...!! Đừng làm chị sợ..."

Giây phút Bảo Lam sợ hãi gọi nàng đang ngất xỉu ở góc cầu thang, tiềm thức nàng chỉ có duy nhất ba từ...

Đó chính là "Tôi hận chị..."

Hàm Ân Tĩnh... Tôi hận chị...

Tôi nhất định sẽ quên được chị...

Nhưng bản thân nàng ngay lúc đó không hề ý thức được rằng, càng hận chính là càng yêu...

Không yêu cũng sẽ không hận...

---

Phương gia.

"Ding dong."

Bác quản gia đang cắt tỉa hoa chầm chậm đi ra mở cửa.

"Cho hỏi... Cô là..."

Một cô gái dáng vóc cao ráo, ăn mặc quý phải thiện ý nở nụ cười :

"Tôi là Vương Tư San, tôi đến tìm Ân Tĩnh, tôi là bạn của cô ấy."

...

"Chị, sao chị lại đến đây ?"

Vì Tiểu Tinh không có ở nhà nên Ân Tĩnh không muốn làm phiền người khác, cô nhờ quản gia trực tiếp dắt Tư San lên phòng.

"Em cũng không có xài đi động, hỏi chị làm sao lại đến đây tìm em ?"

Ân Tĩnh khẽ cười gãi đầu : "Xin lỗi... Em quên mất."

Tư San phì cười liếc quanh căn phòng nhỏ một chút rồi đi đến chỗ Ân Tĩnh đang ngồi viết nhạc, cô đứng bên cạnh tay gõ gõ mặt bàn :

"Em ở cùng Phương tiểu thư ?"

Ân Tĩnh không hiểu ý tứ của Tư San nhưng vẫn gật đầu.

"Không trách đọc được tin Phác Trí Nghiên sắp kết hôn mà vẫn còn bình tĩnh như vậy.", Tư San trông thấy tờ tạp chí trên kệ sách nói đầy tiếu ý.

"Chị đến để nói với em về chuyện này sao ?", Ân Tĩnh thoáng mỉm cười.

"Ân Tĩnh. Em biết không ? Chị ghét nhất chính là những lúc em che giấu mọi thứ qua nụ cười thế này."

"Em che giấu cái gì ?"

"Không đôi co với em.", Tư San đoán thấy đùa không vui thì kéo ghế đến ngồi đối diện bàn làm việc của Ân Tĩnh : "Thực ra hôm nay chị đến đây mục đích chính cũng không phải vì việc kia đâu."

"Vậy vì cái gì ? Em tưởng chị đến chỉ để xem em thê thảm như thế nào ?", Ân Tĩnh đùa dai.

"Hàm Ân Tĩnh. Em nghe cho kĩ."

Tư San bỗng dưng làm vẻ mặt nghiêm túc khiến Ân Tĩnh phải im lặng lắng nghe.

"Trình Phong liên lạc được với một bác sĩ rất giỏi bên Singapore. Ông ấy nói trường hợp của em đã từng gặp qua, có thể xem xét."

Vương Tư San vô cùng cẩn thận ở trước mặt Ân Tĩnh nhấn mạnh từng chữ.

...

Hết chương 124.

Continue Reading

You'll Also Like

3.2K 257 12
Chú chó sói nhỏ thất tình, chán nản bị anh trai kéo đi xem "màn biểu diễn sôi động", nhận ra người đàn ông quỳ trên sân khấu với tiếng rên động dục c...
94.6K 9K 42
Các anh trai từ già tới trẻ chạy tình tình đuổi, đuổi tình tình không đi. 💌Warning: couple lạ (k thích clickback, đừng để bị chửi) textfic, ngôn từ...
76.5K 3K 28
lichaeng
186K 22.4K 77
" ở đây chúng tôi nói không với cờ xanh." câu chuyện về các dân chơi và hành trình báo cả đất thái của họ. gf.ppw.jd -warning: ooc.lowercase.r16 © du...