Chương 70: Đến Phủ Tướng Quân

Start from the beginning
                                    

"Cũng tốt." Quan Dạ Phong gật gật đầu, đi theo Vệ Trung.

Theo người tiến nhập gian phòng của Cảnh Bình, Cảnh Lăng nhìn thấy Cảnh Bình sắc mặt tái nhợt, nước mắt giàn giụa. Trên mặt đất có không ít mảnh sứ vỡ, có lẽ lúc nàng tức giận đã ném đổ chén thuốc.

Cảnh Lăng để cho hạ nhân lui xuống, nói với Oanh Nhi: "Oanh Nhi, ngươi ra ngoài trông coi, có người đến liền ho khan hai tiếng cho ta biết."

"Được." Không hỏi lý do, Oanh Nhi rất ngoan ngoãn rời khỏi.

Cảnh Lăng một mình đi đến trước mặt Cảnh Bình, đứng lại, từ trên cao nhìn xuống nhàn nhạt nói ra: "Nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ thật đáng buồn."

"Ngươi... ngươi nói cái gì?" Cảnh Bình trợn mắt nhìn, quan hệ của nàng cùng Cảnh Lăng tuy rằng không ác liệt như trước đây nhưng cũng không thể nói là tốt đẹp, hiện tại bị Cảnh Lăng bỏ đá xuống giếng, nội tâm càng không cam lòng.

"Tướng quân vừa nói chính ngươi không cẩn thận vấp ngã mới làm mất đứa bé này." Cảnh Lăng nói, "Ngươi là người thông minh, biết rõ đứa bé này đối với ngươi quan trọng như thế nào. Chính mình không cẩn thận làm mất hài tử, ta không tin ngươi có thể làm loại chuyện ngu xuẩn này..."

"Ngươi... ngươi nói cái gì?" Cảnh Bình run rẩy nhìn Cảnh Lăng, muốn từ trong mắt nàng nhìn ra một dấu hiệu nàng đang nói dối, "Phu... phu quân nói... con của ta là... tự ta làm mất sao?"

"So với lợi ích Ngũ công chúa mang đến, một đứa bé không coi vào đâu." Không trả lời thẳng vấn đề của Cảnh Bình, Cảnh Lăng bình tĩnh nói.

Cảnh Bình không nói gì, chẳng qua hai tay nắm chặt thành quyền, chứng tỏ nàng giờ phút này đang vô cùng phẫn nộ. Nàng thật sự không nghĩ tới nàng mất đi hài tử, Tướng quân không những không thay nàng lấy lại công đạo, còn cố ý che lấp việc này.

"Tại sao phải nói cho ta biết những chuyện này?" Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, Cảnh Bình gắt gao trừng mắt nhìn Cảnh Lăng, đáy mắt một mảnh lo lắng, "Ngươi có mục đích gì?"

"Không có mục đích gì, ta và ngươi tốt xấu gì cũng là tỷ muội."

"Ta không cho rằng giữa chúng ta có một màn tỷ muội tình thâm như vậy."

"Tướng quân muốn tạo phản." Nhìn Cảnh Bình trong chốc lát, Cảnh Lăng mở miệng nói, "Vì thế hắn cần người Lương quốc trợ lực. Ngươi tin không, hắn nếu thật sự thành công, ngươi cái gì cũng đều không chiếm được? Ngươi bây giờ còn có thân phận công chúa nhưng hắn có thể đối với ngươi như vậy, nếu tương lai hắn thành công thì sẽ thế nào? Ngươi sẽ được sống yên ổn sao?"

"Ngươi đang ở đây ăn nói bậy bạ cái gì đó?Phu quân làm sao có thể..."

"Tin hay không là chuyện của ngươi." Cảnh Lăng nhún vai, "Sắc trời không còn sớm, ta cũng không quấy rầy ngươi nữa, đi trước."

"Oanh Nhi, đi thôi." Mở cửa phòng, vỗ vỗ lên vai Oanh Nhi, Cảnh Lăng đáy mắt hiện lên một tia ôn nhu.

"Dạ, công chúa." Oanh Nhi mỉm cười, rất nhanh liền đuổi kịp Cảnh Lăng.

Thẳng đến ngồi trên xe ngựa quay về Phủ công chúa Oanh Nhi mới mở miệng hỏi Cảnh Lăng: "Lăng nhi, ngươi ở bên trong cùng Cảnh Bình công chúa nói gì a?"

"Không có gì." Cảnh Lăng đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, "Bất quá là châm ngòi ly gián mà thôi, cho người chuẩn bị, mấy ngày sau khách nhân sẽ tới." Cảnh Bình là người thông minh, nàng sẽ biết lựa chọn như thế nào. Kiếp trước Vệ Trung không phải rất tiêu sái sao, ở kiếp này, nàng ngược lại muốn nhìn xem hắn còn có thể tiếp tục như vậy đến bao giờ.

"Lăng nhi, ngươi đang nghĩ chuyện gì rất hấp dẫn sao?"

"A..." Cảnh Lăng thần bí một tiếng, "Mấy ngày nữa ngươi sẽ biết."

"Lăng nhi có bí mật của mình rồi, cũng không chịu nói cho Oanh Nhi biết." Oanh Nhi quay đầu đi, giả bộ giống như tức giận nói.

"Oanh Nhi, ngươi lúc nào trở nên nhỏ mọn như vậy?"

"Oanh Nhi muốn biết hết thảy mọi thứ của Lăng nhi, muốn từ trong ra ngoài có được Lăng nhi."

"Oanh Nhi, ngươi thật tham lam." Mặc dù nói như vậy, nhưng Cảnh Lăng cũng không có nửa điểm tức giận.

"Vậy Lăng nhi có thể thỏa mãn cho lòng tham của Oanh Nhi hay không a?" Nhẹ vỗ về đôi má Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói.

"Không thể." Cảnh Lăng vừa cười vừa nói, "Đây là bí mật của Bổn công chúa, còn lâu mới nói cho ngươi."

"Thật không nói?" Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

"Không nói."

"Lăng nhi không nói Oanh Nhi tự nhiên cũng có biện pháp để biết." Oanh Nhi nói qua, một tay đã chăm chú ôm lấy eo Cảnh Lăng, "Chuyện trong xe sáng nay chúng ta còn chưa làm xong, hiện giờ tiếp tục được không?"

"Oanh... Oanh Nhi... không được vô lễ!"

"Tướng ở bên ngoài, quân cũng không có ở đây!" Oanh Nhi khóe miệng cong lên, hung hăng hôn lên môi Cảnh Lăng.

[BHTT] [HOÀN] [CĐ] [EDIT] Trưởng Công Chúa Trọng SinhWhere stories live. Discover now