Chương 12: Ngạo Kiều

12.4K 748 11
                                    

Chương 12: Ngạo kiều

Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, mới đó đã là thời điểm cuối tháng, Lưu Quý phi cũng lui tới mấy lần, đều bị Cảnh Lăng không mặn không nhạt ngăn cản trở về. Lưu Quý phi trên người thị phi quá nhiều, trọng sinh một lần nàng dĩ nhiên muốn tránh khỏi loại người này.

"Công chúa, nên dậy rồi." Thời gian giờ mẹo, Oanh Nhi nằm ở bên người Cảnh Lăng mở mắt ra, lay nhẹ người bên cạnh.

"A..." Cảnh Lăng nhíu mày, trở mình, đem toàn bộ thân thể Oanh Nhi ôm chặt lấy, tiếp tục ngủ.

"Công chúa, công chúa." Oanh Nhi lại lay Cảnh Lăng mấy lần.

"Làm sao vậy?" Cảnh Lăng chậm rãi mở to mắt, thụy nhãn mông lung mà nhìn Oanh Nhi, trong mắt mang theo một tia hơi nước, không biết giải quyết thế nào mà nhìn nữ tử ở phía đối diện.

"Công chúa, hôm nay ngươi đã nói là muốn đi đến chỗ Thái Phó." Oanh Nhi cưng chiều nhìn Cảnh Lăng, nói.

"Thái Phó?" Cảnh Lăng mở trừng hai mắt, đầu óc trong khoảng thời gian ngắn chuyển đổi rất nhiều lần làm nàng không kịp phản ứng.

"Công chúa, ngươi đã quên sao? Ngày hôm qua Thái Phó phái người đến nói với công chúa, nếu thân thể ngươi đã tốt lên rồi nên đi học bài." Oanh Nhi phủi nhẹ sợi tóc trên trán Cảnh Lăng, "Nếu còn không đi chắc chắn sẽ muộn."

"Không muốn đi." Cánh tay đang ôm Oanh Nhi gia tăng lực đạo, Cảnh Lăng làm nũng nói.

"Công chúa, không thể tùy hứng như vậy." Oanh Nhi nhíu mày nói, "Thái Phó tại trong cung trong đức cao vọng trọng, không được lại để cho hắn đối với công chúa có cái nhìn không tốt."

"Thực không thú vị." Cảnh Lăng thở dài, bất đắc dĩ đứng lên. Thân thể hơi trầm trọng còn không hoàn toàn thanh tỉnh, Cảnh Lăng ngồi dậy mấy lần, đều một lần nữa ngã lại trên giường.

Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, trước tiên ngồi xuống, đối với người nằm ở trên giường vươn tay ra: "Công chúa, đứng lên đi, Oanh Nhi kéo ngươi dậy."

Cảnh Lăng khóe miệng cong lên một chút, đem tay của mình bỏ vào trong lòng bàn tay của Oanh Nhi, tiếp theo Oanh Nhi dùng lực đạo, dùng sức một chút liền bắt đầu kéo người đang ngồi trên giường. Có lẽ do dùng sức quá mạnh, không nghĩ đến Cảnh Lăng lại ngã vào trong ngực Oanh Nhi. Hương hoa lan nhàn nhạt trên người Oanh Nhi trong phút chốc tràn ngập khắp xoang mũi của nàng, Cảnh Lăng không biết như thế nào liền đỏ mặt. Oanh Nhi có một loại hấp dẫn không cách nào diễn tả bằng lời, được Oanh Nhi ôm ấp trong lòng, Cảnh Lăng cái gì cũng không muốn nhớ tới nữa.

"Công... công chúa?" Công chúa chăm chú nằm sấp tại ngực mình, thật lâu cũng không nhúc nhích Oanh Nhi còn tưởng rằng công chúa lại ngủ rồi, đưa tay vỗ nhẹ bả vai Cảnh Lăng.

"Nên... nên ngồi dậy rồi." Bị Oanh Nhi vỗ, Cảnh Lăng mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng từ trong ngực Oanh Nhi giãy giụa đi ra. Nhớ tới chính mình vừa mới có suy nghĩ gì, trên mặt có chút ít nóng lên.

"Còn ngồi trên giường làm cái gì?" Từ trên giường bước xuống đất, Cảnh Lăng xoay người sang chỗ khác nói với Oanh Nhi, "Còn không giúp Bổn công chúa mặc quần áo."

[BHTT] [HOÀN] [CĐ] [EDIT] Trưởng Công Chúa Trọng SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ