Chương 25: Làm Rối

Start from the beginning
                                    

Tựa hồ muốn ở trước mặt Cảnh Lăng biểu hiện một phen, rõ ràng đường không dài Vệ Trung lại muốn dưới chân phát lực, vận dụng khinh công, toàn bộ người giống như một trận gió bình thường, nhanh chóng bay lên nhảy tới, tư thế hết sức tiêu sái.

Nhìn Vệ Trung tự nhận động tác của mình thật anh tuấn, Cảnh Lăng cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

"Tướng quân không thích hợp với ngươi, không nên đánh lệch chủ ý như vậy." Thanh âm trong trẻo nhưng lại lạnh lùng của Hoàng hậu lúc đó lại vang lên bên tai. Hoàng hậu nhìn Cảnh Lăng, trong mắt không có quá nhiều cảm xúc.

"Nếu như ta nhớ không lầm, Hoàng hậu đã gọi ta đến đây." Cảnh Lăng lạnh lùng trả lời một câu. Nàng nhớ mang máng kiếp trước Hoàng hậu cũng cùng nàng nói qua những lời này. Lúc đó, nàng chỉ cảm thấy Hoàng hậu là cùng mình đối nghịch, muốn phá hư nhân duyên tốt của chính mình. Hiện tại nàng đã nhận rõ bản chất thật của Tướng quân, bây giờ nghe những lời này Cảnh Lăng ngược lại cảm thấy Hoàng hậu nói có phần có đạo lý.

"Nếu như không phải ý chỉ của Hoàng thượng, Bổn cung cũng không nhúng tay vào vũng nước đục này." Hoàng hậu nói, "Cùng Vệ tướng quân một chỗ sẽ không có kết quả tốt. Bổn cung nói đến thế thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt." Nói xong câu này, Hoàng hậu liền không nói thêm gì nữa.

Nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Hoàng hậu, Cảnh Lăng có một chút trố mắt, mẫu hậu đây là đang quan tâm nàng? Thế nhưng là tại sao vậy chứ? Quan hệ của nàng cùng mẫu hậu luôn là hết sức không hòa thuận.

Cảnh Lăng cẩn thận suy nghĩ một chút, kỳ thật ấn tượng nàng đối với mẫu hậu đa số là suy nghĩ chủ quan. Kiếp trước nàng chẳng qua là một mặt ghen ghét mẫu hậu, ghen ghét Cảnh Phong, tựa hồ không để mắt đến rất nhiều việc.

Bầu không khí ở giữa Cảnh Lăng cùng Hoàng hậu, lại một lần nữa lâm vào quỷ dị cùng cứng nhắc. Hoàng hậu không nói lời nào, Cảnh Lăng cũng không có mở miệng.

"Ôi!" Cách đó không xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, đem lực chú ý của mọi người kéo lại.

"Công chúa, là chỗ Vệ tướng quân truyền đến a." Oanh Nhi mở miệng nói, "Tướng quân đi lâu như vậy, theo lý có lẽ đã đã trở về mới phải, hiện tại còn chưa trở lại, có phải gặp phiền toái gì hay không?"

"Đi, cùng Bổn công chúa đi xem." Cảnh Lăng nhẹ gật đầu, mang theo Oanh Nhi muốn đi về phía Vệ Trung đã đi qua trước đó. Hoàng hậu không nói gì thêm, cũng đi theo.

Chỗ rẽ cũng không xa, Cảnh Lăng đi không bao lâu đã đến.

"Đau quá." Ngay chỗ góc cua, Cảnh Lăng đã nghe được một thanh âm quen thuộc. Cảnh Lăng đem ánh mắt hướng đến nơi phát ra âm thanh, phát hiện là Cảnh Bình. Giờ phút này Cảnh Bình quỳ ngồi dưới đất, che lấy mắt cá chân của mình, lớn tiếng rên rỉ. Cái bộ dạng khoa trương kia, như là sợ không ai biết nàng bị trật chân.

"Làm sao vậy?" Hoàng hậu nhíu mày, lên tiếng hỏi.

"Tham kiến Hoàng hậu, công chúa." Thiếp thân thị nữ bên cạnh Cảnh Bình hướng mọi người thi lễ nói, "Tướng quân vừa mới ở chỗ góc cua đụng trúng công chúa, hại công chúa té ngã trên đất. Công chúa xem ra là bị trật khớp rồi."

Vệ Trung nhíu mày, hắn di chuyển tuy rằng rất gấp, nhưng mà hắn xác định không có đụng vào người khác. Hơn nữa nếu như hắn thật sự đụng vào người khác, dùng sức mạnh của hắn, Cảnh Bình chỉ sợ không có khả năng chỉ là té lăn trên đất, mà là trực tiếp bay ra ngoài mới đúng.

"Ta không có..." Vệ Trung vừa định giải thích vài câu, đã bị Cảnh Lăng cắt đứt.

"Vệ tướng quân." Cảnh Lăng nói, "Ngươi đụng ngã công chúa, cứ như vậy để nàng tùy ý ngồi dưới đất, cũng không biết đỡ nàng dậy sao?"

"Truyền ngự y chưa?" Hoàng hậu hỏi.

"Khởi bẩm Hoàng hậu, vẫn chưa." Thiếp thân thị nữ của Cảnh Bình lên tiếng nói.

Hoàng hậu nói: "Trước cho người truyển ngự y."

"Mẫu hậu, ta xem Cảnh Bình Hoàng muội bị thương không hề nhẹ." Cảnh Lăng nói, "Thái y viện đường xá xa xôi, nếu không ngại nên để cho Vệ tướng quân cõng nàng đến đó, cũng vừa vặn giúp Hoàng muội bớt cực khổ một chút."

"Cũng được." Hoàng hậu nhẹ gật đầu, xem như đồng ý với Cảnh Lăng.

Cảnh Bình trong mắt hiện lên vui mừng, không nghĩ tới nghe Cảnh Lăng nói như vậy, nàng thật sự có thể cùng Tướng quân có cơ hội gần nhau a! Giả bộ bị trật khớp lại để cho Tướng quân cõng mình một đoạn đường, thật sự là quá đáng giá! Hừ, phụ hoàng cố ý tác hợp Cảnh Lăng cùng Tướng quân thì thế nào, nàng nhất định có thể đoạt lấy mối nhân duyên này!

Hoàng hậu đã lên tiếng, Vệ Trung cũng không có cách nào không đáp ứng. Trong nội tâm đối với Cảnh Bình công chúa không có việc gì làm này cảm thấy tràn đầy phiền chán, cũng chỉ có thể im lặng cam chịu, cõng Cảnh Bình đi đến Thái y viện.

Sau khi Cảnh Bình cùng Vệ Trung, Hoàng hậu cũng hồi cung.

"Oanh Nhi, chúng ta cũng trở về đi." Cảnh Lăng trong mắt tràn đầy vui vẻ, "Ngươi làm quá tốt..." Cảnh Lăng lời còn chưa nói hết, như là không cẩn thận giẫm vào vật gì dưới chân, thân thể trong giây lát nghiêng một chút.

"Công chúa? Ngươi làm sao vậy?" Oanh Nhi nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ Cảnh Lăng thiếu chút nữa đã ngã xuống.

"Bổn công chúa... không cẩn thận... trật chân..."

Oanh Nhi: ...

Công chúa điện hạ, ngươi còn có thể như vậy!

Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, trước mặt Cảnh Lăng ngồi xổm xuống: "Công chúa, lên đây đi."

Cảnh Lăng khẽ cong khóe miệng, nằm trên lưng Oanh Nhi.

Mặt trời chiều ngã về tây, phủ xuống hai thân ảnh đang chậm rãi bước đi, lại sinh ra cảm giác thật hài hòa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Oanh Nhi cõng vợ rồi ~~

[BHTT] [HOÀN] [CĐ] [EDIT] Trưởng Công Chúa Trọng SinhWhere stories live. Discover now