Chương 18: Hôn Trả Lại

Start from the beginning
                                    

Cảnh Lăng cười khổ một tiếng, mới rời xa Oanh Nhi trong chốc lát, nàng liền tưởng niệm Oanh Nhi đến mức nghe nhầm sao?

"Công chúa?" Lại là cái thanh âm này, nàng đã quá quen thuộc, là thanh âm của Oanh Nhi.

Cảnh Lăng quay đầu đi, vừa vặn nhìn thấy được Oanh Nhi đứng gần cửa lều vải. Trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng. Cảnh Lăng rất nhanh liền đem chăn màn trong tay vứt trên mặt đất, chạy về phía Oanh Nhi.

"Oanh Nhi." Chăm chú ôm lấy Oanh Nhi, thanh âm của nàng mang theo một tia khóc nức nở.

"Công chúa, khóc đi, Oanh Nhi cũng biết rồi." Oanh Nhi đáy mắt một mảnh nhu tình, nhẹ vỗ về lưng Cảnh Lăng, "Đem mọi khổ sở trong nội tâm của ngươi đều khóc lên a."

"Bổn công chúa vì sao phải khóc?" Đẩy Oanh Nhi một chút, Cảnh Lăng từ trong ngực Oanh Nhi ngẩng đầu lên.

"Công chúa, ở trước mặt Oanh Nhi, không cần tỏ ra mạnh mẽ." Oanh Nhi trong mắt tràn đầy ôn nhu, "Muốn khóc thì khóc a, Oanh Nhi sẽ vĩnh viễn bên cạnh ngươi."

"Oanh Nhi, ngươi cho Bổn công chúa là tiểu hài tử sao?" Cảnh Lăng nhíu mày, "Bất quá chỉ là thay người hầu hạ Bổn công chúa vài ngày, Bổn công chúa chẳng lẽ muốn khóc hay sao! Hừ, ngươi cho rằng Bổn công chúa là ai, chính là đổi người khác hầu hạ, Bổn công chúa đều có thể thoải mái như nhau a!"

"Công chúa?" Oanh Nhi sửng sốt một chút.

"Bất quá..." Cảnh Lăng rất nhanh xoay chuyển lời nói, "Ngươi đã suy nghĩ thông suốt, đã trở về, Bổn công chúa tự nhiên cũng không cần phải đổi người khác hầu hạ. Bất kể nói như thế nào, người khác hầu hạ cũng không được thoải mái như ngươi."

"Cái kia..." Oanh Nhi thoàng một chút do dự nói, "Công chúa ngươi chẳng lẽ không biết?"

"Biết cái gì?" Cảnh Lăng tròn mắt nhìn về phía Oanh Nhi.

"Hoàng thượng vừa nhận trở về một vị công chúa, ban tên Cảnh Bình." Oanh Nhi nói.

"Vậy thì thế nào?" Cảnh Lăng nhíu mày, Cảnh Bình, cái tên này có chút quen tai, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra là ai.

"Công chúa, Cảnh Bình công chúa cùng tuổi với ngươi, cũng sinh cùng tháng, cũng đều là Trưởng công chúa." Oanh Nhi nói, "Hoàng thượng đã khôi phục địa vị của vị công chúa kia, hơn nữa cho nàng vinh hạnh đặc biệt." Mỗi công chúa trong cung đều một mực hi vọng được Hoàng đế sủng ái, hiện tại đột nhiên xuất hiện một Trưởng công chúa giống như mình, còn chiếm được sắc phong của hoàng thượng. Dựa theo tính tình của công chúa, nhất định sẽ rất tức giận. Thời điểm Oanh Nhi trở lại lều vải đã nghe được tin tức này, cũng biết công chúa đem tất cả mọi người đều đuổi ra ngoài. Sợ công chúa chỉ có một mình quá mức thương tâm, nhịn không được vẫn là tiến vào an ủi công chúa. Lại không nghĩ rằng, công chúa căn bản còn không biết.

Chuyện Oanh Nhi vừa nói như vậy, Cảnh Lăng mới nhớ tới một số người. Thời điểm kiếp trước, cũng là không sai biệt lắm so với thời điểm này, vị này Cảnh Bình Trưởng công chúa kia xuất hiện. Nàng lúc trước đã phạm phải vô số chuyện sai trái rồi, phụ hoàng đã rất không chào đón nàng. Cảnh Bình công chúa vừa xuất hiện, liền cướp lấy sủng ái vốn thuộc về nàng. Nàng đã từng rất hận nàng ta. Về sau nàng gả cho Tướng quân, đối với sự tình của nàng ta cũng liền không rõ. Bất quá nghe nói, vị công chúa này cuối cùng được gả cho một lang quân rất tốt, hạnh phúc mỹ mãn. Bất quá cái kia dù sao cũng là chuyện kiếp trước. Kiếp này, phụ hoàng như trước vô cùng sủng ái nàng, nhắc tới công chúa Cảnh Bình kia có thể sẽ cướp đi sủng ái của nàng, nàng lại càng không tin a. Coi như là thật sự bị cướp đi, nàng cũng sẽ không để trong lòng.

"Công chúa?" Phát hiện Cảnh Lăng một mực không nói gì, Oanh Nhi có chút lo lắng hỏi một câu.

"Hả?" Bị Oanh Nhi kêu một tiếng, Cảnh Lăng phục hồi tinh thần lại.

"Ngươi... Không sao chứ?"

"Không có việc gì, có thể có chuyện gì." Cảnh Lăng nói.

"Vậy thì Oanh Nhi an tâm rồi." Oanh Nhi nói, "Công chúa, Oanh Nhi cáo..."

"Đợi một chút, ai bảo ngươi đi?" Cảnh Lăng gọi lại Oanh Nhi, nếu như Oanh Nhi đã tới, nàng nhất quyết không để cho Oanh Nhi rời đi nữa.

"Thế nhưng... Công chúa..."

"Bổn công chúa thật sự rất đáng thương." Cảnh Lăng đưa lưng về phía Oanh Nhi, nói ra, "Phụ hoàng vừa mới nhận trở về một Trưởng công chúa, Bổn công chúa có khả năng sẽ mất đi sủng ái của phụ hoàng, hiện tại ngay cả Oanh Nhi cũng muốn rời khỏi Bổn công chúa."

"Công chúa... Oanh Nhi..."

"Ngươi đi đi." Cảnh Lăng thương tâm nói, "Để cho Bổn công chúa một mình, mấy ngày nay một mình đối diện với hắc ám, không có một tia ánh sáng nào a." Lời còn chưa dứt, Cảnh Lăng liền phát hiện, chính mình đã rơi vào một cái ôm ôn hòa ấm áp.

"Công chúa, ngươi có ý như vậy thật sao?" Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Theo công chúa nhiều năm như vậy, công chúa thật sự thương tâm hay là giả bộ, nàng liếc mắt liền có thể nhìn ra. Thế nhưng dù cho như vậy, chỉ cần công chúa vừa nói thương tâm, nàng sẽ nhịn không được đến bên cạnh công chúa.

"Có ý gì?" Cảnh Lăng khẽ cong môi nhìn về phía Oanh Nhi, "Ngươi không phải đã tới sao?"

"Công chúa, Oanh Nhi... A......" Vừa muốn nói gì, cánh môi ấm áp liền dán lên môi nàng, chặn lại lời nói còn sót lại chưa kịp thốt ra.

Oanh Nhi mở to mắt nhìn Cảnh Lăng. Công chúa đang làm cái gì!

Cảnh Lăng vụng về mà đem đầu lưỡi của mình thăm dò vào trong miệng Oanh Nhi, lung tung quấy rối một hồi, liền buông tha cho nàng.

"Bổn công chúa nghĩ rồi." Cảnh Lăng nói, "Đúng là vừa rồi ngươi còn lo lắng vì mới hôn Bổn công chúa, mà không phải Bổn công chúa hôn ngươi! Hiện tại Bổn công chúa đã hôn trả lại rồi, ngươi có thể không cần tiếp tục lo lắng, chuyên tâm hầu hạ Bổn công chúa là được! Nếu ngươi còn có vấn đề gù nữa, Bổn công chúa không ngại hôn thêm một lần!"

Nhìn Cảnh Lăng mặt mũi đầy trịnh trọng, Oanh Nhi trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều. Công chúa điện hạ, quả nhiên mặc kệ lúc nào đều đặc biệt đáng yêu. Nội tâm vẫn còn bàng hoàng vì Cảnh Lăng bất ngờ hôn nàng cũng dần dần tiêu tán. Hoặc công chúa nói cũng đúng, nàng vốn là không nên lo lắng nhiều như vậy cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

[BHTT] [HOÀN] [CĐ] [EDIT] Trưởng Công Chúa Trọng SinhWhere stories live. Discover now