Chương 16: Đùa Giỡn

Start from the beginning
                                    

"Đây, công chúa." Oanh Nhi đưa tay đem hai con thỏ rừng đã được xử lý rất tốt đưa cho Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng mỉm cười, cầm lấy bàn chải ở trên thân thỏ chà xát nguyên liệu thật đều tay. Oanh Nhi bưng hũ tương ngồi bên người Cảnh Lăng, thuận tiện giúp đỡ Cảnh Lăng một chút.

Làm xong hết hai con thỏ rừng, Oanh Nhi hỗ trợ đem thỏ rừng chuỗi đứng lên, đặt ở trên lửa nhẹ nhàng xoay tròn bắt đầu nướng.

"Oanh Nhi, tay nghề của ngươi ngày càng tốt a." Nhìn động tác thành thạo của Oanh Nhi, Cảnh Lăng khẽ cười nói.

"Làm nhiều như vậy, còn có thể không thuần thục sao?" Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, nhìn kỹ thỏ rừng trong tay, chú ý đến ngọn lửa phía dưới, sợ phá hủy hương vị của thỏ rừng.

Không bao lâu, mùi thơm của thỏ rừng liền phiêu tán khắp nơi, Cảnh Lăng kề sát vào hỏi, "Thơm quá a, ta đói bụng."

"Công chúa, sắp xong rồi." Oanh Nhi cười.

"Mỗi lần làm cái này, ta ghét nhất chính là phải chờ đợi." Cảnh Lăng nói, "Cảm giác thèm thuồng đều đã dâng lại, lại không thể ăn."

"Rất nhanh là xong rồi, công chúa đừng vội." Oanh Nhi cười cười.

"Ta không vội." Cảnh Lăng híp híp mắt, nhìn Oanh Nhi ngồi ở bên cạnh, "So với ăn thỏ nướng, ta cảm thấy nhìn ngươi nướng thịt có vẻ thú vị hơn."

"Công chúa, chỉ nhìn Oanh Nhi cũng không thể no bụng a." Oanh Nhi mỉm cười đem một con thỏ rừng đưa tới trước mặt Cảnh Lăng, "Chỉ có ăn, mới có thể nhét đầy cái bao tử."

"A" Cảnh Lăng che miệng cười cười, "Ngươi là muốn nói Bổn công chúa đem ngươi ăn sao?"

"Công chúa, Oanh Nhi cũng không hay ăn." Đối với những lời này của Cảnh Lăng nàng đã có miễn dịch nhất định, Oanh Nhi sắc mặt không đổi sắc nói, "Thay vì ăn Oanh Nhi, còn không bằng ăn thỏ nướng. Chờ ngươi ăn no rồi, lại đến cân nhắc đến vấn đề có nên ăn Oanh Nhi không a."

"Oanh Nhi, ngươi thật là một điểm cũng không đáng yêu." Tiếp nhận thỏ rừng Oanh Nhi đưa tới, Cảnh Lăng nói.

"Công chúa, Oanh Nhi người lớn như thế rồi, còn thế nào có thể nổi bật lên vẻ dễ thương." Oanh Nhi bất đắc dĩ nói qua.

"Ai nói đấy." Cảnh Lăng nói, "Trong mắt Bổn công chúa, Oanh Nhi là đáng yêu nhất a."

"Dạ dạ dạ, Oanh Nhi đáng yêu." Oanh Nhi nói ra, "Chẳng qua là Oanh Nhi so ra cũng kém công chúa a."

Cảnh Lăng lầm bầm một câu: "Bổn công chúa đã không còn nhỏ." Cũng không có phản bác lại lời Oanh Nhi. Không biết vì cái gì được Oanh Nhi khen đáng yêu, nội tâm của nàng lại có một tia vui sướng nhàn nhạt.

"Công chúa, mau thừa dịp thỏ nướng còn nóng mau ăn a, nguội lạnh ăn sẽ không ngon." Oanh Nhi nháy mắt nhìn thỏ nướng trong tay Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng thổi thổi thỏ nướng trong tay, từ phía trên kéo xuống một khối đưa tới trước mặtOanh Nhi. Cũng tại thời điểm Oanh Nhi có ý định há miệng, đột nhiên đưa vào trong miệng mình.

Oanh Nhi bất đắc dĩ nhìn công chúa nhà mình, công chúa có đôi khi thật là trẻ con a.

"Công chúa, ngươi lại thích chọc ghẹo Oanh Nhi."

"Như thế nào, ngươi có ý kiến?" Cảnh Lăng nhíu mày nhìn về phía Oanh Nhi. Cái nhìn kia, như hờn dỗi, như làm nũng, Oanh Nhi lặng lẽ đỏ mặt. Công chúa ngày một trưởng thành, tư vị trên người càng ngày càng rõ ràng. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, đều câu dẫn người khác.

"Làm gì vậy? Sao không nói lời nào?" Cả buổi không nghe được Oanh Nhi trả lời, Cảnh Lăng hướng Oanh Nhi quăng đi một ánh mắt nghi hoặc, lại phát hiện Oanh Nhi cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Cho rằng Oanh Nhi mất hứng, Cảnh Lăng lầm bầm một tiếng, "Chẳng phải chỉ cười ngươi đùa một chút thôi sao, làm gì vậy nhỏ mọn như vậy, rõ ràng còn tức giận."

"Công chúa, Oanh Nhi không có tức giận." Ngẩng đầu, chống lại hai con ngươi đang giận tái đi của Cảnh Lăng, Oanh Nhi liếc mắt một chút.

"Vậy ngươi cúi đầu làm cái gì." Cảnh Lăng nói, "Ai không biết còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi."

"Oanh Nhi chẳng qua là vì dung mạo công chúa quá xinh đẹp nên mới nhìn đến sững sờ." Oanh Nhi mỉm cười, đáy mắt một mảnh nhu tình, "Vì để tránh ở trước mặt Công chúa điện hạ thất thố, mới phải cúi đầu xuống a."

"Ngươi hồ nháo... Nói nhăng nói cuội gì đấy..." Một tầng đỏ ửng đã nhiễm lên gò má của Cảnh Lăng rồi.

[BHTT] [HOÀN] [CĐ] [EDIT] Trưởng Công Chúa Trọng SinhWhere stories live. Discover now