Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày...

By ChangChang936

335K 10.6K 383

A Nghiên trải qua chín kiếp, mỗi lần đều chết rất bi thảm nên nàng vô cùng thống hận Tiêu Đặc. Kiếp này lại g... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Thông báo
Chương 163
Phiên ngoại 1: Hai thanh kiếm, Tiêu Đặc kiếp trước kiếp này
Phiên ngoại 2: Ninh Phi kiếp trước kiếp này
Phiên ngoại 3: Tiêu An

Chương 51

2.5K 98 6
By ChangChang936

Chương 51: A Nghiên Cáo Mượn Oai Hùm

A Nghiên không nghĩ tới, cái gọi là ra sức đánh một trăm roi là cầm chổi lông gà đánh mạnh một trăm cái.

Phụ trách chấp hình là Mạnh Hán.

Hắn khí lực cũng không lớn, cho thấy là xuất phát từ tình thương bằng hữu đồng bào, cố ý xuống tay lưu tình. Bất quá dù lưu tình, một trăm chổi lông gà đánh xuống, cũng đủ đem một con ưng đáng thương tra tấn chết đi sống lại.

Đợi chấp hình xong, Phi Thiên đáng thương đã không còn hình ưng, lông chim lả tả, vết thương chồng chất, cánh vỗ hữu khí vô lực, đôi mắt ưng từng âm vụ cũng không còn thần thái, trong cổ còn phát ra tiếng khanh khách ủy khuất.

A Nghiên đi đến trước mặt Phi Thiên, thân thủ sờ sờ đầu Phi Thiên ngốc.

Phi Thiên quật cường quay đầu đi, không cho nàng sờ.

"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi không vui sao?”A Nghiên bắt đầu khi dễ Phi Thiên.

Nhớ ngày đó, thế nào là chim ưng cáo mượn oai hùm mà tới? thế nào là chim ưng trợ Trụ vi ngược mà tới? thế nào là chim ưng cố làm ra vẻ mà tới?

Phi Thiên càng không quay đầu, không nhìn A Nghiên.

Nếu nó có thể nói, nhất định là sẽ cho A Nghiên một tiếng "Hừ" khinh thường.

"Ngươi hóa ra rất có cốt khí, không muốn nhận ta làm chủ nhân, có thể a, ta hiện tại đi nói cho Cửu gia.”A Nghiên cười một cái, xoay người muốn đi.

Phi Thiên nghe hai chữ "Cửu gia", nhất thời sợ tới mức run run, vung cánh "Vèo" một tiếng bay đến trước mặt A Nghiên.

A Nghiên lạnh nhạt cúi đầu nhìn, ngửa mặt đắc ý cười: "Thế nào, sợ?"

Phi Thiên cúi đầu, móng ưng trên mặt đất cào lại cào, giống con gà mái già đang kiếm ăn.

"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Hoặc là về sau nghe lời ta, nhận ta làm chủ nhân của ngươi. Hoặc là ta đi tìm Cửu gia, bảo hắn nhận lại ngươi."

Phi Thiên nghe thế, ngửa cổ, đôi mắt ưng sáng ngời.

A Nghiên nở nụ cười, tàn nhẫn nói: "Đương nhiên, ta sẽ nói cho hắn, ngươi con ưng này căn bản không nghe lời ta, ta không dạy nổi, để hắn tự giữ đi."

Phi Thiên nhất thời cúi thấp đầu.

A Nghiên ung dung cúi đầu nhìn: "Ngươi phải nghĩ rõ ràng a."

Phi Thiên rối rắm cào tìm thức ăn.

"Ngươi đường đường là một con chim ưng, chút quyết đoán ấy cũng không xong, vậy ta đi trước, ngươi từ từ nghĩ.”A Nghiên nhấc chân, làm bộ muốn đi.

"Khanh khách..." Phi Thiên thấp giọng kêu, trong con mắt nhỏ tràn ngập kinh hoàng cùng cầu xin.

A Nghiên tiếp tục cất bước đi về phía trước.

"Khanh khách !" Phi Thiên vỗ cánh, bay đến trước mặt A Nghiên.

A Nghiên vươn tay ra: "Ngươi nếu về sau nghe lời ta, vậy đậu lên tay ta. Nếu ngươi vẫn cảm thấy ủy khuất, không thích ta, chán ghét ta, cũng không cần đậu xuống."

Phi Thiên quật cường ở không trung xoay vài vòng, cuối cùng rốt cục cúi đầu, thu cánh, thong thả đậu xuống tay A Nghiên.

Con ưng này so với chim ưng bình thường to lớn hơn nhiều, nay đậu trên tay A Nghiên, nặng trịch, ước chừng hai cân rưỡi đâu, nàng suýt nữa giữ không nổi.

"Ngươi đã đậu xuống tay ta, vậy ngươi về sau là ưng của ta."

"Khanh khách..." Chim ưng đã không biết nói gì, cúi đầu nhận mệnh kêu khanh khách với A Nghiên.

A Nghiên vươn tay kia ra, ôn nhu sờ đầu Phi Thiên, xem bộ dáng nó muốn trốn không được, nàng bỗng nở nụ cười.

"Không nghĩ tới ngươi là con ưng như vậy." Xem con chim ưng này, nàng bỗng nhiên nhớ tới Tiêu Đạc, Tiêu Đạc kia có chút khẩu thị tâm phi, có chút đơn thuần.

Không nghĩ tới hắn là người như vậy a!

*******************************

Tạm thời thu phục Phi Thiên, báo thù ngày xưa ở bên hồ dọa nàng bị cảm mạo, nàng bắt đầu động đến Sài đại quản gia.

Sài đại quản gia là một người, không phải chim ưng. Dù ngày thường Tiêu Đạc đối với Sài đại quản gia không chút khách khí, hơi tí khiển trách, bất quá A Nghiên mơ hồ có thể cảm giác được, Sài đại quản gia trong phủ địa vị rất cao, chẳng phải một lần châm ngòi ly gián đơn giản là có thể giải quyết xong.

Nếu mình không mưu mà động, đến lúc đó là mình chết, không phải Sài đại quản gia.

Về phần mưu sự, cho tới bây giờ, A Nghiên cảm thấy chính mình không cần gì khác, chỉ cần nghĩ biện pháp bắt lấy tâm Tiêu Đạc thì tốt rồi.

Chỉ tiếc là nàng thật sự không rõ Tiêu Đạc nhìn trúng chính mình điểm nào, vừa mới bắt đầu hắn không phải rất ghét bỏ bộ dáng mình sao? Chẳng lẽ là vì đồ ăn mình làm?

Bắt lấy tâm một người nam nhân, phải bắt được dạ dày hắn.

A Nghiên hơi trầm ngâm, vừa đúng nhớ tới, hai ngày trước thôn trang đưa vịt tới.

Lại phải nói tiếp cũng thật sự buồn cười, thôn trang kia lúc trước gửi gà tam hoàng tới, được Tiêu Đạc thích, thưởng cho trăm lượng bạc tuyết hoa, từ đây chủ thôn trang bắt đầu tính toán nên lấy lòng Tiêu Đạc như thế nào, cuối cùng nghĩ tới vịt năm nay cũng đang béo, sao không đưa tới mấy con thử xem?

Vì thế mấy con vịt béo tròn liền tới.

A Nghiên dẫn theo Phi Thiên, cố ý đến bụi cỏ bên cạnh phòng bếp nhìn mấy con vịt kia.

Đã thấy con vịt kia lông trắng như tuyết, có chút bóng loáng, trên chân màu vàng có chút đỏ, mỏ vẫn còn mềm, ức cũng tương đối béo mềm, lông trơn sáng bóng, trên mỏ cũng không có đốm.

A Nghiên nhìn một phen như vậy, không khỏi lẩm bẩm: "này lông sáng da trắng, màu sắc sáng loáng, mỏ cũng cực mềm, vừa nhìn là biết vịt non, nhất định là xương thịt non mềm, đun nước sôi, nhổ lông, rồi nướng ăn, chắc rất ngon, ngoài ròn trong mềm, mùi thơm bốn phía, chắc hẳn Cửu gia nhất định thích..."

Vừa nói như vậy, trong lòng nàng không khỏi bắt đầu nghĩ vịt này đến cùng nên nướng như thế nào, phải dùng biện pháp đặc biệt gì, muốn thêm gia vị hiếm thấy gì, đến lúc đó nướng xong là mĩ vị như thế nào như thế nào, khiến cho bao nhiêu người ăn đến nuốt cả đầu lưỡi. Còn Tiêu Đạc ăn thì lại phải làm như thế nào như thế nào mới vừa lòng, từ nay về sau càng thích mình, sủng ái mình, mặc cho mình cầu gì được nấy. Còn mình đâu, tự nhiên là từ nay về sau có thể diễu võ dương oai, vênh mặt hất hàm sai khiến, ở trong trạch viện cáo mượn oai hùm.

Về phần Sài đại quản gia cái gì, trực tiếp răng rắc răng rắc —— lại răng rắc!

Đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu thê lương tuyệt vọng thảm thiết, ngay sau đó, con chim ưng bên cạnh kia phù phù một tiếng rơi xuống đất (???!!!).

Di, đây là như thế nào?

A Nghiên buồn bực đi qua, nhặt chim ưng lên.

"Thế nào lại ngã xuống ?"

Phi Thiên nhắm mi mắt, thân thể nhỏ bé tuyệt vọng run run, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn A Nghiên.

"Ngươi thế nào lại sợ thành như vậy? Đừng khóc, trước để ưng nô (người hầu chuyên nuôi chim ưng) đem ngươi trở về ăn một chút gì đi."

Nghĩ tới về sau chim ứng là của mình, sủng vật của ai người ấy đau lòng, A Nghiên xem bộ dáng nó thật đáng thương, cũng có chút thương tiếc, lập tức sờ sờ đầu trọc của nó, thân thiết nói: "Trở về uống nhiều nước, ăn một chút, như vậy mới nhanh thêm chút thịt, nhìn ngươi gầy thành bộ dáng đáng thương này."

Phi Thiên nghe thế, trong cổ họng phát ra một tiếng "Khanh khách", trừng mắt, trực tiếp ngất đi.

(PS: có ai giải thích hộ vì sao ko? Ai nói đúng có quà)

"không phải là bị bệnh đi? Hay là vừa rồi bị đánh choáng váng?”A Nghiên thấy nó té xỉu, cũng phát hoảng, nhìn chim ưng té xỉu nửa ngày, cũng nghĩ không ra nguyên cớ, cuối cùng cân nhắc, có phải nên bảoTiêu Đạc mời đại phu xem cho Phi Thiên hay không.

Nhất thời đã có nha hoàn đi báo cho ưng nô, ưng nô cuống quít tới, xem xét một lúc, nói là cũng không đáng ngại, chính là hôn mê thôi.

Hôn mê thôi?

A Nghiên càng không hiểu, bất quá ưng nô nói không lo ngại, lập tức an tâm.

Thấy ưng nô đưa chim ưng hôn mê rời đi, A Nghiên lúc này công việc lu bù lên, chọn một con vịt non nhất béo nhất, chuẩn bị làm vịt nướng.

Về con vịt này nướng thế nào, A Nghiên ước chừng biết hơn hai mươi cách nướng, bất quá trong đó có một số cách A Nghiên không muốn dùng. Thí dụ như "vịt sống nướng minh hỏa ám vị" trong [thực trân lục], là đem vịt còn sống đặt trên lửa chậm rãi nướng, lại để cho con vịt đang đói khát khô ráp phía dưới uống nước canh gia vị, cách này nướng ra con vịt đương nhiên là vị ngon tươi mới. Đáng tiếc quá trình thật sự là quá mức tàn nhẫn, A Nghiên cũng từng tu tập qua kinh phật, sau vài lần chuyển thế đầu thai cũng không câu nệ giới luật thanh quy ngày xưa, tuy vậy tuyệt đối sẽ không sử dụng loại phương pháp nướng này.

Nghĩ lại vài loại biện pháp nướng vịt tương đối thông thường, A Nghiên cuối cùng vẫn quyết định dùng lò kín nướng vịt.

Nàng trước gọi tiểu nhị tới, dưới sự chỉ huy của nàng xây một cái lò. Lò này dùng gạch xanh xây thành, trên ba dưới bồn giữa bảy lớp, trong đó một mặt tường xây thành cái cửa lò.

Lò xây xong, A Nghiên vừa lòng gật đầu: "Về sau có thể bảo thôn trang đưa nhiều vịt xuống, nuôi ở phía sau núi, mỗi ngày thích nướng mấy con thì nướng!"

cảm giác làm chủ nhà thật tốt!

“A Nghiên, đây là muốn làm cái gì?" Hà Tiểu Khởi đứng ở bên cạnh xem cái bếp mới xây xong này, mới lạ đánh giá.

Hắn chưa thấy qua loại lò kín này, tự nhiên cảm thấy kỳ quái.

"Đây là dùng để nướng vịt.”A Nghiên bận rộn đầu cũng không nâng, thuận miệng nói như vậy.

"Dùng cái này?" Hà Tiểu Khởi giật mình không nhỏ.

Bởi vì hiện nay biện pháp người ta dùng để nướng vịt, chỉ vài loại đơn giản, chưa từng có xây một cái bếp lò hình dáng kì quái như vậy.

"Đúng, đem con vịt này cho vào trong cái chụp bằng sắt trong lò, dùng thân cây cao lương để vào lô đốt bên trong, dùng than lửa bên trong đốt nóng vách lò từ từ nướng, như vậy nướng xong da vịt xốp giòn, màu đỏ thẫm, chất thịt so với các biện pháp tầm thường càng tươi mới."

"Nhưngnếu ngươi muốn nướng như thế, cửa lò này phải đóng, ngươi làm sao xem được vịt nướng thế nào, lại lật qua lật lại như thế nào? Nếu thường xuyên mở cửa lò, nhiệt khí bên trong cũng tan tác." Hà Tiểu Khởi không tin tưởng cái bếp nấu kỳ quái này.

Không phải hắn không tin A Nghiên, mà là dùng loại bếp lò này nướng vịt, thật sự là không thể tưởng tượng.

A Nghiên xem xét khắp nơi: "Bỏ vào rồi đóng cửa lò, không cần xem a!"

Hà Tiểu Khởi nhíu mày, lắc đầu nói: “A Nghiên, như vậy không được. Ngươi nếu là không thể mở cửa lò, cũng không thể quay vịt, để vào rồi, nếu lửa lò mạnh, vịt bị nướng cháy, nếu lửa quá yếu, đến lúc đó vịt không chín, vẫn là không thể không mở ra xem trước, là nhiệt khí bên trong tan hết. Dùng loại lò kín này, làm sao có thể nướng ra vịt nướng hương vị thượng thừa đâu?"

A Nghiên nghe Hà Tiểu Khởi nói một phen, giương mắt nhìn nhìn hắn.

Hắn nói đạo lý này, A Nghiên một chữ cũng không nghe vào, nàng chỉ chú ý một chuyện.

Lập tức hơi nhíu mày, buồn bực hỏi: "Ngươi không phải đồ đệ ta sao? Vì sao gọi thẳng tên của ta?"

Hà Tiểu Khởi không nghĩ tới A Nghiên thế nhưng chú ý điểm này, lập tức sửng sốt, mặt đỏ lên, lắp bắp nói: "Ngươi nhỏ hơn ta, trong lòng ta coi ngươi là sư phụ, có lẽ không cần gọi ngươi là sư phụ a."

A Nghiên càng nghiêng đầu đánh giá hắn.

Đây là cái ngụy biện gì, sư phụ là sư phụ, hắn lúc trước không phải gọi rất tốt, thế nào bỗng nhiên không gọi nữa.

A Nghiên muốn vì chính mình tất yếu phải lập lại uy tín sư phụ.

A Nghiên càng đánh giá, Hà Tiểu Khởi càng ngày càng không được tự nhiên, cuối cùng rốt cục thở dài, nhượng bộ nói: "Được rồi, vậy ta tiếp tục gọi sư phụ đi."

A Nghiên nghe xong, vừa lòng gật đầu: "Ngươi phải nghe lời, sư phụ mới dạy được ngươi, tôn sư trọng đạo ngươi cũng không phải không hiểu. Về phần ta làm bếp lò này, rất hữu dụng. Hôm nay chúng ta dùng lò này nướng vịt, phía dưới đốt thân cây cao lương, vịt đặt trong lồng sắt từ từ nướng, ta một lần để vào, đến giờ lấy ra, cam đoan vừa đúng."

Hà Tiểu Khởi nghe chỉ nhíu mày: "Sư phụ, điều này sao có thể nắm trong tay đâu? Nếu vạn nhất nướng cháy?"

A Nghiên cười to, không chút để ý hắn lo lắng: "Trước nướng thử xem đi."

Hà Tiểu Khởi mặc dù bán tín bán nghi, nhưng A Nghiên là sư phụ, hắn là đồ đệ, lúc này hắn cũng không nên nói gì nữa, nghĩ buổi trưa nay đồ ăn muốn dùng đều chuẩn bị tốt, nếu vịt nướng làm tốt, tự nhiên là dệt hoa trên gấm, nếu làm không tốt, cũng không đến mức bị trách phạt đi.

Nhất thời khai hỏa, đợi cho bếp gạch bị đun cháy xám trắng, A Nghiên liền đem một con vịt non đã xử trí sạch sẽ bỏ vào.

ước chừng nướng hai khắc, thầy trò hai người chờ tại chỗ, nhất thời cũng không có việc gì, liền nói chuyện.

"Kia cơm thừa một ngày, ta xem Cửu gia cũng không tức giận?" Hà Tiểu Khởi nghiêng đầu đánh giá A Nghiên.

"Ân, ăn cũng thơm!”A Nghiên nhớ tới ngày đó Tiêu Đạc mạnh mẽ khen ngợi, không khỏi muốn cười.

"Cửu gia xem đây là ngươi làm, hắn thích ăn." Hà Tiểu Khởi bỗng nhiên lĩnh ngộ được điểm này.

"Hắn tính tình rất quái.”A Nghiên hiện tại tuy rằng minh bạch ý tứ Tiêu Đạc bao nhiêu, nhưng cảm thấy không chân thực, có cảm giác hai chân dẫm trên mây, nói không chừng ngày nào đó liền trực tiếp từ trên mây ngã xuống dưới.

Hà Tiểu Khởi nhắm mắt, cau mày, như có đăm chiêu.

Nửa ngày sau, hắn mới nói: "Có lẽ làm giống nhau, người làm ra khác nhau, sẽ có hương vị khác nhau. Đó là đồ ăn giống nhau, từ người khác nhau trình lên, cũng là hương vị khác nhau."

Lại mở mắt ra, hắn nhìn về phía A Nghiên: "mùi đồ ăn, có lẽ chẳng phải chỉ từ thức ăn, còn có thể đến từ trong lòng mình."

A Nghiên nghe nói như thế, không khỏi nở nụ cười: "Ngươi lời này rất cao thâm, nghe giống như có đạo lý, nhưng chắc gì đã đúng."

"Kia sư phụ nghĩ vì sao?"

A Nghiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mới nói: "Mùi đồ ăn, hiển nhiên là đến từ trong thức ăn, sẽ không đến từ lòng người. Nhưng mà, người ta tự lừa mình, cho rằng chính mình ăn được đồ ăn thơm ngon."

Nói xong, nàng bỗng nhiên sửng sốt, liền nhớ tới Tiêu Đạc và mình.

Có lẽ không phải mình đang lừa Tiêu Đạc, mà là Tiêu Đạc đang tự mình lừa mình?

Đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm lạnh như băng vang lên.

"Các ngươi tán gẫu thật là vui vẻ a?"

Người đến là Tiêu Đạc, trong giọng nói hắn lộ ra nồng đậm không vui, ngữ khí sắc nhọn, hơi trào phúng, cứ như vậy mất hứng nhìn A Nghiên.

Continue Reading

You'll Also Like

19.4K 2.1K 134
Tên gốc: Hợp cửu bất phân Tác giả: Ngư Sương Thể loại: Đô thị tình duyên, Bách Hợp, Sủng, Tình hữu độc chung, Nữ-nữ sinh tử, 1x1 ------ Văn án Trước...
254K 18.7K 105
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
68.5K 4.4K 107
* Lưu ý: Truyện được edit với mục đích phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả, yêu cầu tôn trọng nguyên tác, không chuyển ver, không re-up...
16.4K 2.5K 164
Tác giả: Mẫn Nhiên Thể loại: Đô thị, Thanh xuân vườn trường, Bách hợp, 1x1, Gương vỡ lại lành, Hỗ công, HE Độ dài: 164 chương chính văn + 1 ngoại tru...