Chương 107

1.4K 43 7
                                    

Chương 107

A Nghiên ôm chăn gấm lùi về cuối giường, trơ mắt nhìn Tiêu Đạc cởi đai ngọc bên hông, lại nâng bàn tay thon dài đẹp mắt lên, thong thả cởi ngoại bào, bỏ ra đặt một bên.

Rất nhanh hắn lộ ra bộ ngực thanh khoan kiên cố, cơ ngực rõ ràng rắn chắc, mang theo cảm xúc đặc hữu của thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhưng không chút thô lỗ, ngược lại tản ra hơi thở tao nhã.

hắn nâng chân thon dài cân xứng lên, đi tới bên giường, con ngươi đen sâu thẳm dường như nổi lên gió lốc có thể cắn nuốt người, cứ như vậy giống như núi cao nguy nga sắp đổ sụp, áp bách về chỗ A Nghiên.

A Nghiên tâm loạn như ma, dường như có vô số móng vuốt nhỏ đang cào, bàn tay nắm chặt chăn gấm cũng toát mồ hôi. Nàng nhịn không được lại lui về phía sau một bước, thật cẩn thận nói:

"Ngươi, ngươi chưa ăn túy gà của Tư Tĩnh?"

Nàng không nhắc còn tốt, vừa nhắc tới Tư Tĩnh, trong mắt Tiêu Đạc nhất thời phụt ra lửa nóng bạo liệt đủ để tan hàn băng ngàn năm, hắn giận tới cực điểm, ngược lại nở nụ cười, môi mỏng tuyệt diễm mở một chút cười lạnh trào phúng.

"Cố Nghiên, ngươi thật sự rất tốt."

nói đến đây, hắn đã cúi đầu áp xuống.

A Nghiên cũng sợ hãi, thấy thân hình cao ngất rắn chắc áp xuống mình, chỉ cho rằng hắn muốn giết mình.

không nghĩ tới, nàng không phải ngã chết, đánh chết, không phải thiêu chết, đói chết, dĩ nhiên là bị đè chết sao?

không không không, hay là nói hắn muốn tiền dâm hậu sát?

"Vì đưa nữ nhân khác cho ta, ngươi thế nhưng kê đơn trong đồ ăn."

Hạ thuốc trợ hứng.

Tiêu Đạc tuy rằng không sợ độc, nhưng loại thuốc trợ hứng này thực sự nổi lên tác dụng trong cơ thể hắn, cả người lửa nóng, suy nghĩ trong lòng nôn nóng không chịu nổi, không thể thư giải, hận không thể đè nát tiểu cô nương nhu nhược kinh hoàng trước mắt này, lại hận không thể rút kiếm nhảy vào, chôn ở nơi mềm mại thơm tho tùy ý ra vào.

"Kê đơn?”A Nghiên mở to hai mắt, kinh hoàng lắc đầu giải thích: "không có, không phải ta, ta không bỏ thuốc! ta chỉ làm một phần túy gà!"

Nhưng nàng giãy dụa giải thích, cũng không có cách nào vào trong tai Tiêu Đạc.

Tiêu Đạc giữa cổ nàng, áp chặt nàng, lại mang chăn gấm vừa rồi nàng ôm chèn ở phía dưới khiến nàng nằm sấp tại chỗ.

A Nghiên sao chịu đi vào khuôn khổ, giãy dụa định chạy!

Tiêu Đạc lại nhặt đai ngọc vừa rồi, lưu loát trói chặt hai tay nàng, lại dùng dây màn gấm buộc hai chân nàng.

thế này A Nghiên giống như một cái bánh chưng bì bắt quỳ xuống.

Nàng bị bắt quỳ xuống, chỉ cảm thấy Tiêu Đạc ở sau lưng mình đùa nghịch, lại nhìn không rõ, lần này thật sự bị dọa, trong miệng kêu to, khóc gào lên: "Tiêu Đạc ngươi đồ trứng thối, ngươi muốn làm gì!"

Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày - Nữ Vương Không Có Ở NhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ