Chương 96

1.4K 29 3
                                    

Chương 95

A Nghiên cho rằng dưới cơn thịnh nộ, hắn sẽ lại bóp cổ mình, nhưng hắn cũng không làm gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng bình tĩnh nhìn nàng, xả môi nở nụ cười.

Hắn sinh ra là Cửu hoàng tử tuấn mỹ thanh quý, sống an nhàn sung sướng, nay chịu đói khổ nơi rừng tuyết núi sâu, mặc dù đã chật vật đến cực điểm, nhưng phong thái vẫn không giảm, lúc này một luồng tóc đen vương trên khuông mặt hắn, môi mỏng dính máu khẽ cười, nhưng lại làm ra cảm giác nhân sinh thê diễm tuyệt mỹ.

A Nghiên hơi cúi đầu, trong giây lát ở ngực có một cơn đau xuất hiện, đau không kềm chế được, nàng kinh ngạc nhìn hắn, nhưng lại không biết nói nên như thế nào.

Tiêu Đạc thu hồi nụ cười, con ngươi đen buông xuống, ra lệnh: "Đi tìm thức ăn đi."

Giọng hắn ám ách mỏi mệt, dường như rất nhanh sẽ tắt.

A Nghiên ma xui quỷ khiến gật gật đầu, không nói hai lời, xoay người đi tìm đồ ăn.

Nàng là đứa nhỏ sinh trưởng dưới chân núi lớn, tìm kiếm trong tuyết một phen, rất nhanh tìm được một ít nấm, bắt được một con chim non và bốn năm cái trứng chim, cũng lấy được rễ cỏ tranh, hái được hạt dẻ hoang.

Lúc nàng đựng chiến lợi phẩm trong váy trở về mới kinh ngạc, mình vừa rồi thế nhưng không nghĩ tới muốn chạy trốn?

Nàng thật cẩn thận nhìn về phía Tiêu Đạc, Tiêu Đạc đã tìm được một cái hốc nhỏ trong núi, ước chừng có thể chứa được hai người trốn bên trong. Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng tại chỗ, xem ra là vận công điều tức.

Khẽ thở dài, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình mới thật sự nắm mạng hắn trong tay!

Lúc trước còn nhất định muốn giết hắn, hiện nay hắn chỉ mới mỏi mệt cười một cái, mình thế nhưng suýt nữa bị đau tim?

A Nghiên không nề hà đi tới ngồi xổm xuống, lấy đồ ăn từ trong váy ra:

"Nấm hẳn là không có độc, ngươi đói bụng có thể cắn ăn, còn có trứng chim này, trực tiếp đập ra ăn, tốt xấu có thể bổ sung thể lực. Còn cái này, ngươi đừng nhìn nó hình thù kì quái, kỳ thật đây là hạt dẻ lông trên núi, ngươi bóc vỏ ăn cùi hạt dẻ bên trong, hương vị cũng không tệ, còn có thể no được. Về phần rễ cỏ tranh này, đợi đến lúc khát nước có thể nhấm một ngụm, rất ngọt."

Dặn xong, nàng nhìn nhìn xung quanh, lại nói: "Măt trời xuống núi sớm, đã sắp tối rồi, đợi đến tối sợ là rất lạnh, ta đi tìm chút cỏ tranh và lá khô, tốt xấu ở trong này qua một đêm."

Nhất thời lại hỏi: "đá lửa trên người ta đã để trong nhà tranh, ngươi có không? Nếu có thì dễ làm, chúng ta có thể đốt một đống lửa."

Tiêu Đạc nhắm mắt dưỡng thần, không để ý nàng.

Không để ý bộ dáng hắn lạnh lùng, nàng lại thở dài: "Thôi, vừa thấy ngươi chính là quen được hầu hạ, nào biết mang theo đá lửa tùy thân, ta phải đi tìm thêm chút cỏ tranh lá cây, còn phải làm chút cành khô che phía trước, miễn cho có sói hổ tới hại chúng ta."

Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày - Nữ Vương Không Có Ở NhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ