[BHTT] [HOÀN] [CĐ] [EDIT] Trư...

By mhaxlittlehouse

851K 48.5K 2.3K

Tác giả: Shu Editor: Búng (dontcry0510) Beta: Hans Lock Thể loại: Trọng sinh, cung đình, tình hữu độc chung... More

Văn Án
Chương 1: Mất Đi
Chương 2: Trọng Sinh
Chương 3: Không Muốn Xa Rời
Chương 4: Đùa Giỡn
Chương 5: Cảm Tình
Chương 6: Cái Trâm Cài Đầu
Chương 7: Bữa Tối
Chương 8: Cùng Tắm
Chương 9: Cùng Ngủ
Chương 10: Ghen
Chương 11: Cãi Lời
Chương 12: Ngạo Kiều
Chương 13: Năm Năm
Chương 14: Ghen Tuông
Chương 15: Tâm Kế
Chương 16: Đùa Giỡn
Chương 17: Hôn Môi
Chương 18: Hôn Trả Lại
Chương 19: Trêu Đùa Hí Lộng
Chương 20: Thổ Lộ
Chương 21: Rình Coi
Chương 22: Tướng Quân
Chương 23: Hiến Vật Quý
Chương 24: Bá Đạo
Chương 25: Làm Rối
Chương 26: Minh Ước
Chương 27: Nuôi Dưỡng Ngươi
Chương 28: Cạm Bẫy
Chương 29: Phần Thưởng Hôn
Chương 30: Vạch Trần
Chương 31: Giải Quyết
Chương 32: Cập Kê
Chương 33: Hội Đèn Lồng
Chương 34: Thân Thể Ẩm Ướt
Chương 35: Hiểu Lầm
Chương 36: Xuân Hương Các
Chương 37: Mê Tình
Chương 38: Chịu Trách Nhiệm
Chương 39: Hôn Tay
Chương 40: Tính Kế
Chương 41: Hủy Hôn
Chương 42: Động Tâm
Chương 43: Sắc Phong
Chương 44: Hãm Hại
Chương 45: Giải Vây
Chương 46: Kéo Dài
Chương 47: Cứu Thoát
Chương 48: Nhiễm Bệnh
Chương 49: Kiềm Chế
Chương 50: Ngọt Ngào
Chương 51: Hạnh Phúc
Chương 52: Ôn Nhu
Chương 53: Chơi Đu Dây
Chương 54: Bị Phát Hiện
Chương 55: Bị Thương
Chương 56: Trả Thù
Chương 57: Khảy Đàn
Chương 58: Y Phục
Chương 59: Uống Rượu
Chương 60: Say Rượu
Chương 61: Ăn
Chương 62: Đi Dạo
Chương 63: Hòa Thân
Chương 64: Nghe Lén
Chương 65: Sự Thật
Chương 66: Đọc Sách
Chương 67: Giận Dỗi
Chương 68: Cố Ý
Chương 69: Ăn Bánh Ngọt
Chương 70: Đến Phủ Tướng Quân
Chương 71: Phạt
Chương 73: Sắp Xếp
Chương 74: Bị Bắt
Chương 75: Kết Cục
Phiên Ngoại 1
Phiên Ngoại 2
Phiên Ngoại 3
Phiên Ngoại 4
Phiên Ngoại 5
Phiên Ngoại 6
Phiên Ngoại 7
Phiên Ngoại 8
Phiên Ngoại 9
Phiên Ngoại 10
Phiên Ngoại 11
Phiên Ngoại 12
Phiên Ngoại 13
Phiên Ngoại 14

Chương 72: Giao Dịch

4.2K 304 6
By mhaxlittlehouse

Chương 72: Giao dịch

Oanh Nhi dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, cùng Cảnh Lăng đi về phía Tiền viện.

Quan Dạ Quỳ đã ở trước sảnh chờ, nhìn thấy Cảnh Lăng đến đây nàng liền hướng về phía Cảnh Lăng đi đến, toàn thân tản ra một loại cảm giác vênh váo hung hăng.

"Quý quốc chiêu đãi công chúa nước láng giềng như vậy sao?" Quan Dạ Quỳ trong ngôn ngữ mang theo một tia không vui, mắt lạnh nhìn Cảnh Lăng, nói, "Lại để cho Bổn công chúa đợi ngươi lâu như vậy." Kì thật Quan Dạ Quỳ chỉ đợi thời gian nửa nén hương mà thôi, khoảng thời gian này xem ra cũng không dài.

"Công chúa đến đây có chuyện gì? Nếu như đến tìm sơ hở thì mời trở về đi." Cảnh Lăng nhàn nhạt nói.

Quan Dạ Quỳ mặt lộ vẻ châm chọc: "Bổn công chúa nói như thế nào cũng là muội muội bảo bối của hoàng huynh, ngươi hôm nay lại dám có thái độ này, Bổn công chúa nói cho ngươi biết ngươi muốn gả cho hoàng huynh, đừng nằm mơ."

"A." Cảnh Lăng mỉa mai cười cười, "Bổn công chúa đối với hoàng huynh kia của ngươi không có nửa điểm hứng thú, tốt nhất các ngươi nên tránh xa ta một chút."

Nghe được Cảnh Lăng nói không thích Quan Dạ Phong, Quan Dạ Quỳ rõ ràng trong mắt sáng ngời: "Ngươi không thích hoàng huynh?"

"Loại người này Bổn công chúa không có hứng thú." Cảnh Lăng nói xong liền lộ ra một vẻ mặt chán ghét, "Huống hồ, Bổn công chúa một chút cũng không muốn lấy chồng ở phương xa."

Sau khi xác nhận nét mặt chán ghét của Cảnh Lăng không phải giả bộ, Quan Dạ Quỳ mặc dù đối với thái độ này của Cảnh Lăng cảm thấy căm tức nhưng cao hứng lại nhiều hơb, ít nhất không có ai đoạt hoàng huynh cùng nàng rồi.

"Không thích là tốt rồi." Quan Dạ Quỳ sắc mặt thoáng chốc tốt lên rất nhiều, tiến lên ôm lấy tay Cảnh Lăng nói, "Vậy Lăng ngi thích dạng nam tử nào? Lương quốc chúng ta có rất nhiều nam tử ưu tú, Bổn công chúa có thể thay ngươi đề cử." Như nhớ ra cái gì đó nàng đưa mắt nhìn  thị nữ đứng xung quanh, nói, "Lăng nhi, cho tất cả hạ nhân đều lui xuống, chuyện khuê phòng của nữ nhi sao có thể để các nàng nghe được."

Nghe được Quan Dạ Quỳ kêu Cảnh Lăng một tiếng vốn chỉ thuộc về nàng, Oanh Nhi đáy mắt tràn đầy không vui. "Lăng nhi" là cách gọi của riêng nàng a!

"Các ngươi đều lui xuống đi." Cảnh Lăng phất phất tay.

"Ngươi cũng lui xuống đi." Quan Dạ Quỳ phân phó thị nữ bên người một câu.

Oanh Nhi cũng nghĩ sẽ rời khỏi để không riêng tư cho hai người, nhưng đi đến một nửa tay lại bị Cảnh Lăng nắm chặt lấy. Oanh Nhi cố gắng tránh khỏi cũng không được, cuối cùng đành thôi.

Chỉ chốc lát sau trong phòng chỉ còn lại ba người Cảnh Lăng, Quan Dạ Quỳ cùng Oanh Nhi.

Quan Dạ Quỳ liếc nhìn Oanh Nhi, nói: "Lăng nhi, thị nữ bên cạnh ngươi này... không cho nàng lui xuống sao?"

"Oanh Nhi không phải người ngoài." Vỗ vỗ tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng đáy mắt tràn đầy ôn nhu, "Là người quan trọng nhất với ta. Còn nữa, không nên gọi ta là 'Lăng nhi', vẫn nên gọi ta là Cảnh Lăng hoặc Trưởng công chúa a, hai chữ 'Lăng nhi' này chỉ có người trọng yếu nhất mới có thể gọi, mà ngươi, không phải." Cảnh Lăng nói rất thẳng thắn, trực tiếp nói rõ Quan Dạ Quỳ cũng chỉ là người ngoài.

Nghe xong những lời này của Cảnh Lăng Oanh Nhi trong lòng ấm áp. Lăng nhi nói Oanh Nhi là nàng là người trọng yếu nhất a.

Quan Dạ Quỳ nghe xong, cho rằng "Lăng nhi" cũng chỉ có Hoàng đế cùng Hoàng hậu mới có thể gọi, cho nên cảm thấy rất bình thường, cũng không tức giận. Huống hồ nàng hôm nay tới có chuyện quan trọng, về phần cùng Cảnh Lăng có quan hệ như thế nào nàng cũng không thèm để ý. Gọi hai tiếng "Lăng nhi" bất quá làm bộ lôi kéo làm quen mà thôi.

"Là ta đường đột, Cảnh Lăng." Quan Dạ Quỳ hơi áy náy nói, "Kì thật hôm nay ta tới tìm ngươi là có chuyện rất quan trọng muốn cùng ngươi thương lượng. Chuyện này liên quan đến tương lai của ngươi, cho nên ta không hy vọng có ngoại nhân nghe được."

"Bổn công chúa nói rồi, Oanh Nhi không phải người ngoài." Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, "Hôm nay mặc kệ ngươi nói cái gì, nếu không có mệnh lệnh của ta Oanh Nhi chắc chắc sẽ không tiết lộ nửa câu."

"Cảnh Lăng, cũng không thể nói như vậy. Nhân tâm hiểm ác, ngươi vĩnh viễn cũng không biết người bên cạnh lúc nào sẽ thay lòng đổi dạ."

"Trên đời này tất cả mọi người đều có thể đổi lòng, duy nhất chỉ có Oanh Nhi sẽ không." Nắm lấy tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng trên mặt tràn đầy ý cười vô cùng ôn hòa.

Oanh Nhi không nói gì, chẳng qua khóe mắt đã biểu lộ trong lòng nàng đang rất vui sướng.

Cảnh Lăng khinh địch như vậy, lại tin người vô điều kiện, Quan Dạ Quỳ chẳng thèm ngó tới nữa, từ nhỏ cùng nàng lớn lên là một thị nữ, vào năm nàng mười hai tuổi thiếu chút nữa nàng ta đã giết chết nàng, từ đó về sau nàng không còn tin tưởng bất kì kẻ nào. Bất quá Cảnh Lăng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, cũng là chuyện nàng cần nhất a.

"Ta chỉ hảo tâm nhắc nhở ngươi mà thôi." Quan Dạ Quỳ nhàn nhạt nói.

"Bổn công chúa tin vào mắt mình."

Nhìn hai người vô cùng ăn ý nhìn nhau mỉm cuồi, Quan Dạ Quỳ chỉ cảm thấy trong lòng một trận hâm mộ lẫn ghen ghét. Có thể được một người toàn tâm toàn ý tin tưởng mìbh thật là một chuyện hạnh phúc, nhất là ở thân phận này của các nàng. Ngoại trừ mẫu hậu nàng chưa bao giờ tin tưởng bất cứ ai, cho dù là thị nữ làm bạn với mình nhiều năm cũng thế, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết người bên cạnh lúc nào sẽ phản bội lại ngươi.

"Bổn công chúa muốn cùng ngươi làm một số giao dịch." Dứt bỏ tạp niệm trong lòng, Quan Dạ Quỳ lấy lại bình tĩnh nói.

"Giao dịch?" Cảnh Lăng nhíu mày, có chút hăng hái nhìn Quan Dạ Quỳ.

"Đúng, giao dịch." Quan Dạ Quỳ nhẹ gật đầu, "Ta muốn mượn trong tay Cảnh Lăng năm vạn cấm quân."

Cảnh Lăng nghe xong phì cười một tiếng: "Ngũ công chúa, ngươi cảm thấy Bổn công chúa là kẻ ngu sao? Năm vạn cấm quân không phải số nhỏ, làm sao có thể nói mượn liền mượn. Nếu ngươi điều động năm vạn cấm quân này làm ra chuyện bất lợi đối với chúng ta, Bổn công chúa chẳng phải thành tội nhân thiên cổ sao?"

"Cảnh Lăng yên tâm, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì bất lợi, ngược lại ta dùng số cấm quân này là vì suy nghĩ cho các ngươi."

"A?" Cảnh Lăng nhíu mày.

"Hoàng huynh muốn chiếm đoạt đất nước này của ngươi, hắn đã liên hiệp với Tướng quân làm phản rồi. Mấy ngày nữa chỉ sợ mọi thứ sẽ náo động. Ta muốn mượn ngươi năm vạn cấm quân bố trí ở Kinh thành, đến lúc đó bắt lấy hoàng huynh."

"Ngươi xem Bổn công chúa là tiểu hài tử lên ba sao?" Cảnh Lăng trào phúng cười, "Lời này ngươi cũng nói được. Mượn binh đem hoàng huynh của mình bắt lại, chuyện này giống như tự đem đá nện lên chân mìng, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới làm thế." Tuy rằng nói như thế nhưng Cảnh Lăng biết rõ Quan Dạ Quỳ nói thật. Tướng quân phản loạn, kiếp trước đã từng phát sinh.

"Ngươi nói rất đúng, ta là kẻ ngu xuẩn." Quan Dạ Quỳ tự giễu cười cười, "Nhưng mà ta không có lựa chọn khác."

"Như thế nào?" Cảnh Lăng lộ ra một bộ dạng hết sức hứng thú.

"Hoàng huynh nếu chiếm được tất cả tất nhiên sẽ không đem ta để trong mắt rồi. Ta thà rằng nhìn hắn chỉ còn hai bàn tay trắng cũng không muốn thấy hắn ngồi lên vị trí cao nhất."

"Hắn tương lai sẽ là Hoàng đế Lương quốc." Cảnh Lăng nhàn nhạt nhắc nhở. Ngụ ý dù chiếm đoạt đất nước này thất bại, hắn vẫn như cũ sẽ ngồi lên vị trí cao nhất.

"Có ta ở đây, hắn vĩnh viễn không có khả năng thành công." Quan Dạ Quỳ nói, đáy mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

"Cho ngươi mượn, có thể." Suy tư một chút, Cảnh Lăng nói, "Nhưng mà ta có một yêu cầu."

Không nghĩ tới Cảnh Lăng nhanh như vậy liền nguyện ý cho mượn, Quan Dạ Quỳ sửng sốt một chút lập tức phục hồi tinh thần lại: "Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định không từ chối."

"Ta muốn một công văn nhận Oanh Nhi làm nghĩa tỷ của ngươi." Cảnh Lăng nói, "Cùng một công văn tứ hôn cho Oanh Nhi, đối tượng tứ hôn để trống cho ta ghi." Lương quốc có một phong tục rất đặc biệt, nếu như người hoàng thất cùng người nào đó kết nghĩa trở thành thân nhân, như vậy hôn sự của người này cũng được người trong hoàng thất an bài.

"Công chúa! Không thể!" Oanh Nhi kinh hô một tiếng, năm vạn cấm quân trọng yếu như thế nào sao có thể tùy tiện giao vào tay ngoại nhân. Hơn nữa nàng không thể chấp nhận nhất là Cảnh Lăng dùng năm vạn cấm quân này chỉ vì cho nàng một thân phận hoàng thất cùng tứ hôn thư.

"Công chúa, người làm như vậy phải không trung bất hiếu bất nghĩa a!" Oanh Nhi nói, ai biết Quan Dạ Quỳ nói thật hay giả, nếu nàng dùng năm vạn cấm quân bức vua thoái vị thì làm sao bây giờ? Nói như vậy nàng cùng Lăng nhi đều trở thành tội nhân thiên cổ, nàng không sợ trở thành tội nhân, chỉ không hy vọng công chúa đeo trên lưng tội danh này.

"Thế nào Ngũ công chúa?" Bỏ qua lời phản đối của Oanh Nhi, Cảnh Lăng nhàn nhạt nói.

"Được." Khoản giao dịch này thật sự quá lồi, Quan Dạ Quỳ không nói hai lời liền viết xuống công văn cho Cảnh Lăng xét duyệt.

"Ừ." Cảnh Lăng gật gật đầu, để cho Oanh Nhi đem Ngọc Kỳ Lân lấy ra.

"Lăng nhi, không thể." Oanh Nhi lắc đầu, lui về phía sau một bước.

"Oanh Nhi, đây là mệnh lệnh." Cảnh Lăng nói. Nhìn kiên định trong mắt Cảnh Lăng, Oanh Nhi biết rõ lúc này Cảnh Lăng đang rất quyết tâm. Nàng không tình nguyện đem Ngọc Kỳ Lân giao cho Cảnh Lăng, lại để cho Cảnh Lăng đem Ngọc Kỳ Lân đưa cho Quan Dạ Quỳ.

"Ta đây cáo từ." Lấy được Ngọc Kỳ Lân, Quan Dạ Quỳ lập tức ly khai.

"Oanh Nhi, rất nhanh chúng ta có thể để cho toàn bộ người trong thiên hạ đều thừa nhận quan hệ của chúng ta rồi." Trân trọng mà đem công văn thu lại, Cảnh Lăng nói.

"Lăng nhi..." Oanh Nhi kêu một tiếng.

Nàng cho rằng mình cùng công chúa chỉ có thể cả đời tiếp tục lén lút như vậy, lại không nghĩ tới công chúa vì có thể cùng nàng quang minh chính đại ở chung một chỗ lại tính kế nhiều như vậy. Phần tình cảm bày của công chúa thật khiến Oanh Nhi có loại xúc động muốn rơi lệ. Hốc mắt dần dần đỏ lên, Oanh Nhi đáy lòng một mảnh phức tạp.

Cảnh Lăng đem Oanh Nhi kéo vào trong ngực, ôn nhu nói: "Oanh Nhi, ta chờ ngày này đã lâu rồi. Vì có thể cùng ngươi quang minh chính đại ở chung một chỗ, ta cái gì cũng có thể hi sinh."

"Lăng nhi..." Oanh Nhi nghẹn ngào.

"Oanh Nhi, ta nếu mất đi hết thảy mọi thứ, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?"

"Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không, Oanh Nhi nguyện ý chiếu cố Lăng nhi cả đời."

"Như vậy là tốt rồi."

Trong phòng hai người ôm nhau, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

Ôm Oanh Nhi, ở góc độ Oanh Nhi nhìn không tới Cảnh Lăng khóe miệng có chút cong lên, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Nàng không phải người ngu, không có chuẩn bị tốt tự nhiên sẽ không đem Ngọc Kỳ Lân giao cho Quan Dạ Quỳ. Nhưng mà kế hoạch này nàng vĩnh viễn sẽ không nói cho Oanh Nhi biết. Nàng muốn Oanh Nhi mãi mãi nhớ kĩ nàng, nhớ kĩ giờ khắc này, nhớ kĩ trên đời này có một người nguyện ý vì nàng hi sinh tất cả, ngay cả việc trở thành tội nhân thiên cổ.  

Continue Reading

You'll Also Like

117K 6.5K 147
Tác phẩm: Tra A sao có thể sủng lão bà Tác giả: Qua Tử Miêu Thể loại truyện: Nguyên sang - bách hợp - cận đại hiện đại - tình yêu Thị giác tác phẩm:...
75.5K 3.5K 56
Tên gốc: 囚于永夜 Tác giả: Mạch Hương Kê Ni Nguyên tác: Trường Bội Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: gương vỡ lại lành, ABO, máu chó Tình trạng bản...
428K 15.5K 108
Tên truyện: Sát thủ nữ vương Tên gọi khác: Vữ vương Tác giả: Gà rán nhỏ Edit: Xiao Yun Số chương: 106 chương Thể loại: Đô thị tình duyên, tình chung...
9.3K 485 16
Tác phẩm: Nhuyễn Muội Phân Hóa Thành A Chi Hậu (软妹分化成 A 之后) Tác giả: Kim Dạ Vô Miên (金夜无眠) Tác phẩm thị giác: Hỗ công Thể loại: Đô thị tình duyên, tì...