[BHTT] [HOÀN] [CĐ] [EDIT] Trư...

By mhaxlittlehouse

850K 48.5K 2.3K

Tác giả: Shu Editor: Búng (dontcry0510) Beta: Hans Lock Thể loại: Trọng sinh, cung đình, tình hữu độc chung... More

Văn Án
Chương 1: Mất Đi
Chương 2: Trọng Sinh
Chương 3: Không Muốn Xa Rời
Chương 4: Đùa Giỡn
Chương 5: Cảm Tình
Chương 6: Cái Trâm Cài Đầu
Chương 7: Bữa Tối
Chương 8: Cùng Tắm
Chương 9: Cùng Ngủ
Chương 10: Ghen
Chương 11: Cãi Lời
Chương 12: Ngạo Kiều
Chương 13: Năm Năm
Chương 14: Ghen Tuông
Chương 15: Tâm Kế
Chương 16: Đùa Giỡn
Chương 17: Hôn Môi
Chương 18: Hôn Trả Lại
Chương 19: Trêu Đùa Hí Lộng
Chương 20: Thổ Lộ
Chương 21: Rình Coi
Chương 22: Tướng Quân
Chương 23: Hiến Vật Quý
Chương 24: Bá Đạo
Chương 26: Minh Ước
Chương 27: Nuôi Dưỡng Ngươi
Chương 28: Cạm Bẫy
Chương 29: Phần Thưởng Hôn
Chương 30: Vạch Trần
Chương 31: Giải Quyết
Chương 32: Cập Kê
Chương 33: Hội Đèn Lồng
Chương 34: Thân Thể Ẩm Ướt
Chương 35: Hiểu Lầm
Chương 36: Xuân Hương Các
Chương 37: Mê Tình
Chương 38: Chịu Trách Nhiệm
Chương 39: Hôn Tay
Chương 40: Tính Kế
Chương 41: Hủy Hôn
Chương 42: Động Tâm
Chương 43: Sắc Phong
Chương 44: Hãm Hại
Chương 45: Giải Vây
Chương 46: Kéo Dài
Chương 47: Cứu Thoát
Chương 48: Nhiễm Bệnh
Chương 49: Kiềm Chế
Chương 50: Ngọt Ngào
Chương 51: Hạnh Phúc
Chương 52: Ôn Nhu
Chương 53: Chơi Đu Dây
Chương 54: Bị Phát Hiện
Chương 55: Bị Thương
Chương 56: Trả Thù
Chương 57: Khảy Đàn
Chương 58: Y Phục
Chương 59: Uống Rượu
Chương 60: Say Rượu
Chương 61: Ăn
Chương 62: Đi Dạo
Chương 63: Hòa Thân
Chương 64: Nghe Lén
Chương 65: Sự Thật
Chương 66: Đọc Sách
Chương 67: Giận Dỗi
Chương 68: Cố Ý
Chương 69: Ăn Bánh Ngọt
Chương 70: Đến Phủ Tướng Quân
Chương 71: Phạt
Chương 72: Giao Dịch
Chương 73: Sắp Xếp
Chương 74: Bị Bắt
Chương 75: Kết Cục
Phiên Ngoại 1
Phiên Ngoại 2
Phiên Ngoại 3
Phiên Ngoại 4
Phiên Ngoại 5
Phiên Ngoại 6
Phiên Ngoại 7
Phiên Ngoại 8
Phiên Ngoại 9
Phiên Ngoại 10
Phiên Ngoại 11
Phiên Ngoại 12
Phiên Ngoại 13
Phiên Ngoại 14

Chương 25: Làm Rối

9.2K 672 53
By mhaxlittlehouse

Chương 25: Làm rối

Lưu Quý phi mang thai, trong cung cũng được tính là đại sự hàng đầu. Tất cả mọi người đều quanh quẩn ở Lưu Hương cung.

Chỗ của Cảnh Lăng ngược lại thanh tĩnh không ít. Bình thường đùa giỡn với Oanh Nhi, bị Oanh Nhi chọc ghẹo, thời gian qua đi thư thái vô cùng. Đương nhiên, nếu như Vệ Trung có thể thức thời một chút, không thường xuyên đến làm phiền nàng, vậy càng thêm hoàn mỹ. Cũng không biết Tướng quân cùng phụ hoàng của nàng nói cái gì, phụ hoàng rõ ràng là ngầm đồng ý cho Tướng quân thỉnh thoảng dâng lên cho nàng một ít lễ vật. Cảnh Lăng biết rõ, phụ hoàng là có ý muốn tác hợp nàng và Tướng quân. Ngẫm lại đã cảm thấy bực bội không thôi. Kiếp trước nàng ở trước cửa ngự thư phòng quỳ một một ngày một đêm, phụ hoàng mới đáp ứng ban hôn cho nàng cùng Tướng quân, mà không phải công chúa đang được sủng ái Cảnh Bình. Kiếp này, nàng ước gì được tránh ra xa Tướng quân, ai biết phụ hoàng lại vội vàng muốn tác hợp cuộc hôn sự này.

"Công chúa, Hoàng hậu mời ngươi đi ngự hoa viên ngắm hoa a." Trước bàn trang điểm, Oanh Nhi một bên giúp đỡ Cảnh Lăng chải đầu, một bên nói, thuận tiện bổ sung một câu, "Vệ tướng quân hôm nay cũng tiến cung." Một tháng qua, Hoàng hậu thường tìm cớ đi ngắm hoa để cho nàng cùng Tướng quân gặp mặt. Nàng biết rõ, Hoàng hậu là phụng ý chỉ của phụ hoàng.

"Thực phiền!" Cảnh Lăng bực bội đem son phấn trên bàn ném hết xuống đất, "Bọn họ không thể yên tĩnh một chút sao? Người thông minh đều nhìn ra Bổn công chúa chán ghét cái tên Tướng quân kia! Phụ hoàng cũng thật là, gặp mặt liền khuyên ta đối với hắn tốt một chút."

"Công chúa, Hoàng thượng cũng là vì muốn tốt cho ngươi." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Tựa hồ lần đầu tiên nhìn thấy Vệ tướng quân, công chúa liền thập phần không chào đón hắn. Khách quan mà nói, công chúa gả cho Vệ tướng quân có lợi mà vô hại. Tướng quân tuổi còn trẻ lại có vị trí trong triều, tương lai nhất định tiền đồ không thể tính hết. Bất quá trong tâm Oanh Nhi, nàng vẫn hy vọng việc hôn sự này không thành công. Ánh mắt Vệ tướng quân nhìn công chúa làm cho nàng hết sức khó chịu. Cái loại cảm giác này, thật giống như người khác theo dõi con mồi của chính mình. Oanh Nhi sửng sốt một chút, con mồi? Nàng tại sao lại có loại suy nghĩ này.

"Oanh Nhi, Oanh Nhi?" Cảnh Lăng kêu Oanh Nhi vài tiếng, phát hiện Oanh Nhi đang ngẩn người, lại gia tăng âm lượng, "Ngươi lại đang nghĩ cái gì?"

"Không có gì." Oanh Nhi lắc đầu, "Oanh Nhi chỉ là đang nghĩ, có lý do gì có thể giúp công chúa thoái thác việc đi ngự hoa viên lần này." Từ khi bị Hoàng hậu lừa gạt đi gặp Tướng quân một lần, Hoàng hậu mỗi lần muốn mời Cảnh Lăng đều kiếm cớ thoái thác. Hiện tại, những cái cớ có thể dùng được hầu như đều đã dùng qua.

"Lần này không từ chối, ta muốn đi." Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia cơ trí, hướng phía Oanh Nhi ngoắc ngón tay, "Oanh Nhi, cúi đầu xuống, ta có lời muốn nói với ngươi."

Oanh Nhi thuận theo đem lỗ tai của mình kể sát vào Cảnh Lăng, nghe xong Cảnh Lăng an bài, trong mắt hiện lên mỉm cười: "Công chúa, ngươi thật xấu, bất quá Oanh Nhi rất thích."

"Nếu thích sao còn không tranh thủ thời gian a?" Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, Oanh Nhi chỉ cảm thấy cái nhìn kia tràn đầy vô hạn phong tình.

"Vâng." Oanh Nhi cười thối lui ra khỏi gian phòng của Cảnh Lăng.

Thẳng đến khi Oanh Nhi đã đi rời khỏi, Cảnh Lăng mới đứng dậy, kêu Liễu Nhi ở phía ngoài cùng mình đi ngự hoa viên.

Giống như Cảnh Lăng đã đoán trước, trong ngự hoa viên ngoại trừ Hoàng hậu, còn có một một người nàng rất không muốn nhìn thấy, Vệ Trung.

"Bái kiến mẫu hậu." Cảnh Lăng hướng phía Hoàng hậu thi lễ, ánh mắt đảo qua Tướng quân, nhàn nhạt kêu một tiếng "Tướng quân" liền nghiêng đầu tránh đi hướng khác.

"Tham kiến công chúa." Vệ Trung hướng Cảnh Lăng thi lễ. trên mặt là nụ cười tràn đầy ôn hòa, "Nhiều ngày không nhìn thấy công chúa ngày càng xinh đẹp."

"Đa tạ tán thưởng." Cảnh Lăng không mặn không nhạt trả lời một câu, không để lại dấu vết lùi một bước, tránh ra xa Vệ Trung một chút.

Tiếp theo đó, hai người dưới sự dẫn dắt của Hoàng hậu tại ngự hoa viên đi lại một hồi. Phần lớn thời gian đều là Tướng quân nói chuyện, Cảnh Lăng không mặn không nhạt trả lời, có đôi khi thậm chí còn không để ý đến hắn. Vệ Trung có chút lúng túng, hắn là lần đầu tiên gặp gỡ nữ tử khó đối phó như vậy.

"Công chúa đối với y phục vi thần hiến tặng cảm thấy thế nào?" Vệ Trung hỏi một câu.

"Đó là do phụ hoàng ban thưởng a." Cảnh Lăng lạnh lùng trả lời, ngụ ý, cùng ngươi không có quan hệ.

Mặt lạnh cùng Vệ Trung nói chuyện cả buổi, Cảnh Lăng cảm thấy có chút lo nghĩ. Không phải nói rất nhanh sẽ đến sao, Oanh Nhi làm sao còn chưa tới! Nàng trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn thoáng Oanh Nhi một chút, rõ ràng làm cho nàng cùng cái người buồn nôn này ở chung lâu như vậy!

"Tham kiến Hoàng hậu, tham kiến công chúa, tham kiến Tướng quân." Ngay lúc Cảnh Lăng tâm phiền ý loạn, một thanh âm trong trẻo chen vào, một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt Cảnh Lăng. Cảnh Lăng hai mắt tỏa sáng, người nàng chờ đợi rốt cuộc đã tới.

"Đứng lên đi." Cảnh Lăng phất phất tay, nhìn về phía Oanh Nhi, tâm tình lập tức liền khá hơn, "Sự tình đều làm tốt rồi?"

"Ân." Oanh Nhi gật gật đầu, đi đến bên người Cảnh Lăng. Vụng trộm nhìn Cảnh Lăng một chút, dùng ánh mắt báo cho Cảnh Lăng biết phương hướng.

Cảnh Lăng ngầm hiểu, trong mắt hiện lên một tia đùa giỡn.

"Chỗ đó chính là hoa mai phụ hoàng thích nhất. Bổn công chúa cũng rất thích hoa mai, nhưng mà Bổn công chúa đi mệt rồi, không muốn đi nữa, không biết Vệ tướng quân có thể thay Bổn công chúa hái một cành Nhất Chi Mai không a?" Cảnh Lăng chỉ vào phía trước chỗ có góc cua, đối với Vệ Trung cười cười, nói.

"Tất nhiên rồi, công chúa." Vệ Trung lên tiếng, trong mắt tràn đầy vui vẻ. Quả nhiên, công chúa lúc trước lãnh đạm đều là giả vờ muốn dò xét tâm tình của hắn. Hiện tại, đến phiên hắn thể hiện rồi. Chỗ rẽ bất quá chỉ có mười bước, bên trong còn có một mái đình dùng để nghỉ ngơi, nếu là mệt mỏi thật sự có lẽ nên vào trong đình mà nghỉ ngơi, chứ không phải đứng ở chỗ này chờ hắn hái hoa trở về. Vệ Trung tự nhận là đã hoàn toàn nắm rõ ý tứ của Cảnh Lăng, lập tức dương dương tự đắc đứng lên.

Tựa hồ muốn ở trước mặt Cảnh Lăng biểu hiện một phen, rõ ràng đường không dài Vệ Trung lại muốn dưới chân phát lực, vận dụng khinh công, toàn bộ người giống như một trận gió bình thường, nhanh chóng bay lên nhảy tới, tư thế hết sức tiêu sái.

Nhìn Vệ Trung tự nhận động tác của mình thật anh tuấn, Cảnh Lăng cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

"Tướng quân không thích hợp với ngươi, không nên đánh lệch chủ ý như vậy." Thanh âm trong trẻo nhưng lại lạnh lùng của Hoàng hậu lúc đó lại vang lên bên tai. Hoàng hậu nhìn Cảnh Lăng, trong mắt không có quá nhiều cảm xúc.

"Nếu như ta nhớ không lầm, Hoàng hậu đã gọi ta đến đây." Cảnh Lăng lạnh lùng trả lời một câu. Nàng nhớ mang máng kiếp trước Hoàng hậu cũng cùng nàng nói qua những lời này. Lúc đó, nàng chỉ cảm thấy Hoàng hậu là cùng mình đối nghịch, muốn phá hư nhân duyên tốt của chính mình. Hiện tại nàng đã nhận rõ bản chất thật của Tướng quân, bây giờ nghe những lời này Cảnh Lăng ngược lại cảm thấy Hoàng hậu nói có phần có đạo lý.

"Nếu như không phải ý chỉ của Hoàng thượng, Bổn cung cũng không nhúng tay vào vũng nước đục này." Hoàng hậu nói, "Cùng Vệ tướng quân một chỗ sẽ không có kết quả tốt. Bổn cung nói đến thế thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt." Nói xong câu này, Hoàng hậu liền không nói thêm gì nữa.

Nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Hoàng hậu, Cảnh Lăng có một chút trố mắt, mẫu hậu đây là đang quan tâm nàng? Thế nhưng là tại sao vậy chứ? Quan hệ của nàng cùng mẫu hậu luôn là hết sức không hòa thuận.

Cảnh Lăng cẩn thận suy nghĩ một chút, kỳ thật ấn tượng nàng đối với mẫu hậu đa số là suy nghĩ chủ quan. Kiếp trước nàng chẳng qua là một mặt ghen ghét mẫu hậu, ghen ghét Cảnh Phong, tựa hồ không để mắt đến rất nhiều việc.

Bầu không khí ở giữa Cảnh Lăng cùng Hoàng hậu, lại một lần nữa lâm vào quỷ dị cùng cứng nhắc. Hoàng hậu không nói lời nào, Cảnh Lăng cũng không có mở miệng.

"Ôi!" Cách đó không xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, đem lực chú ý của mọi người kéo lại.

"Công chúa, là chỗ Vệ tướng quân truyền đến a." Oanh Nhi mở miệng nói, "Tướng quân đi lâu như vậy, theo lý có lẽ đã đã trở về mới phải, hiện tại còn chưa trở lại, có phải gặp phiền toái gì hay không?"

"Đi, cùng Bổn công chúa đi xem." Cảnh Lăng nhẹ gật đầu, mang theo Oanh Nhi muốn đi về phía Vệ Trung đã đi qua trước đó. Hoàng hậu không nói gì thêm, cũng đi theo.

Chỗ rẽ cũng không xa, Cảnh Lăng đi không bao lâu đã đến.

"Đau quá." Ngay chỗ góc cua, Cảnh Lăng đã nghe được một thanh âm quen thuộc. Cảnh Lăng đem ánh mắt hướng đến nơi phát ra âm thanh, phát hiện là Cảnh Bình. Giờ phút này Cảnh Bình quỳ ngồi dưới đất, che lấy mắt cá chân của mình, lớn tiếng rên rỉ. Cái bộ dạng khoa trương kia, như là sợ không ai biết nàng bị trật chân.

"Làm sao vậy?" Hoàng hậu nhíu mày, lên tiếng hỏi.

"Tham kiến Hoàng hậu, công chúa." Thiếp thân thị nữ bên cạnh Cảnh Bình hướng mọi người thi lễ nói, "Tướng quân vừa mới ở chỗ góc cua đụng trúng công chúa, hại công chúa té ngã trên đất. Công chúa xem ra là bị trật khớp rồi."

Vệ Trung nhíu mày, hắn di chuyển tuy rằng rất gấp, nhưng mà hắn xác định không có đụng vào người khác. Hơn nữa nếu như hắn thật sự đụng vào người khác, dùng sức mạnh của hắn, Cảnh Bình chỉ sợ không có khả năng chỉ là té lăn trên đất, mà là trực tiếp bay ra ngoài mới đúng.

"Ta không có..." Vệ Trung vừa định giải thích vài câu, đã bị Cảnh Lăng cắt đứt.

"Vệ tướng quân." Cảnh Lăng nói, "Ngươi đụng ngã công chúa, cứ như vậy để nàng tùy ý ngồi dưới đất, cũng không biết đỡ nàng dậy sao?"

"Truyền ngự y chưa?" Hoàng hậu hỏi.

"Khởi bẩm Hoàng hậu, vẫn chưa." Thiếp thân thị nữ của Cảnh Bình lên tiếng nói.

Hoàng hậu nói: "Trước cho người truyển ngự y."

"Mẫu hậu, ta xem Cảnh Bình Hoàng muội bị thương không hề nhẹ." Cảnh Lăng nói, "Thái y viện đường xá xa xôi, nếu không ngại nên để cho Vệ tướng quân cõng nàng đến đó, cũng vừa vặn giúp Hoàng muội bớt cực khổ một chút."

"Cũng được." Hoàng hậu nhẹ gật đầu, xem như đồng ý với Cảnh Lăng.

Cảnh Bình trong mắt hiện lên vui mừng, không nghĩ tới nghe Cảnh Lăng nói như vậy, nàng thật sự có thể cùng Tướng quân có cơ hội gần nhau a! Giả bộ bị trật khớp lại để cho Tướng quân cõng mình một đoạn đường, thật sự là quá đáng giá! Hừ, phụ hoàng cố ý tác hợp Cảnh Lăng cùng Tướng quân thì thế nào, nàng nhất định có thể đoạt lấy mối nhân duyên này!

Hoàng hậu đã lên tiếng, Vệ Trung cũng không có cách nào không đáp ứng. Trong nội tâm đối với Cảnh Bình công chúa không có việc gì làm này cảm thấy tràn đầy phiền chán, cũng chỉ có thể im lặng cam chịu, cõng Cảnh Bình đi đến Thái y viện.

Sau khi Cảnh Bình cùng Vệ Trung, Hoàng hậu cũng hồi cung.

"Oanh Nhi, chúng ta cũng trở về đi." Cảnh Lăng trong mắt tràn đầy vui vẻ, "Ngươi làm quá tốt..." Cảnh Lăng lời còn chưa nói hết, như là không cẩn thận giẫm vào vật gì dưới chân, thân thể trong giây lát nghiêng một chút.

"Công chúa? Ngươi làm sao vậy?" Oanh Nhi nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ Cảnh Lăng thiếu chút nữa đã ngã xuống.

"Bổn công chúa... không cẩn thận... trật chân..."

Oanh Nhi: ...

Công chúa điện hạ, ngươi còn có thể như vậy!

Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, trước mặt Cảnh Lăng ngồi xổm xuống: "Công chúa, lên đây đi."

Cảnh Lăng khẽ cong khóe miệng, nằm trên lưng Oanh Nhi.

Mặt trời chiều ngã về tây, phủ xuống hai thân ảnh đang chậm rãi bước đi, lại sinh ra cảm giác thật hài hòa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Oanh Nhi cõng vợ rồi ~~

Continue Reading

You'll Also Like

8.5K 171 12
Tks bạn Nguyen Nhu đã donate mua truyện Tình hãm mẹ con ( bách hợp ABO, 1V2, chủ công ) Tác giả Ngốc nguyên Tính lãnh đạm đột nhiên tự mình thức...
298K 20.7K 98
WATTPAD: @_AnsBly_ _____ [Trọng Sinh] Tên cũ: Rời Xa Cố Chấp Giáo Thảo Tác giả: Sở chấp Editor: Bly Thể loại: Trọng sinh, trưởng thành, hoa quý vũ qu...
139K 5.3K 114
Tác phẩm: Mộng Cổ Xuyên Kim - 梦古穿今 Tác giả: Nhất Lộ Phương Phi - 一路芳菲 Thể loại: Ngụy bách hợp, xuyên không, nữ biến nam. Nhân vật chính: Lâm Dịch (T...
13.1K 380 29
Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Xuyên thư , Chủ công , Nhẹ nhàng , Duyên trời tác hợp Giả. Thái Tử...