BHTT-EDIT-HOÀN Quan hệ nuôi d...

Autorstwa HyTrannguyen

490K 21.7K 362

chương 1 đến 15: lấy của một bạn tên Hako Còn lại là do thích nên làm tiếp editor: Tuyên Hy edit hoàn: 87 ch... Więcej

chương 1: nhận nuôi
chương 2: Loli
chương 3: tiết kiệm
chương 4: người nhà
chương 5: lưu lại
chương 6: mẹ kế
chương 7: ôm một cái
chương 8: chợp mắt
chương 9: tiễn bước
chương 10: nắm tay
chương 11: về nhà
chương 12: chụp ảnh
chương 13: thẹn thùng
chương 14: đáp ứng
chương 15: bánh mì
chương 16: vai trò
Chương 17: xưng hô
chương 18: tâm ý
chương 19: tồn tại
chương 20: ở ngoài qua đêm
Chương 21: không yêu
chương 22: kêu gọi
chương 23: khen thưởng
chương 24: Lão sư cũ
chương 25: khai thông
chương 26: đồng lõa
chương 27: thời gian
chương 28: ghép đôi
chương 29: thư tình
chương 30: tình hình
chương 31: ngu ngốc
chương 32: sinh nhật
chương 33: yêu
chương 34: giả bộ bệnh
chương 35: thầm mến
chương 36: làm nũng
chương 37: phai nhạt
chương 38: say rượu
chương 39: trộm hương
chương 40: Du Du
chương 41: ghen
chương 42: khó chịu
chương 43: phản nghịch
chương 44: người Mỹ
chương 45: Bính tiền
chương 46: bao che
chương 47: bi kịch
chương 48: bí mật
chương 49: trốn người
chương 50: đà điểu
chương 51: mua muối
chương 52: trốn đi
chương 53: sơ sót
chương 54: ngủ
chương 55: đặt bẫy
chương 56: mắc câu
chương 57: ngã bài
chương 58: trúng độc
chương 59: khó chịu
chương 60: hôn nhẹ
chương 61: điểm mấu chốt
chương 62: ràng buộc
chương 64: cô quạnh
chương 65: vượt tường
chương 66: đáp lại
chương 67: công thụ
chương 68: mê hoặc
chương 69: mộng cảnh
chương 70: nghịch vị trí
chương 71: ước định
chương 72: chấp niệm
chương 73: chú ý
chương 74: tiến bộ
chương 75: lộ tẩy
chương 76: ở lâu
chương 77: kiện định
chương 78: thi đại học
chương 79: nhiều chuyện
chương 80: mối tình đầu
chương 81: nghe trộm
chương 82: nguyên nhân
chương 83: văn kiện
chương 84: thẳng thắn
chương 85: uy hiếp
chương 86: giằng co
chương 87: ký tên (chính văn hoàn)
phiên ngoại 1: Tề Tử Vũ ôn nhu
phiên ngoại 2: lần thứ hai nhận nuôi

chương 63: chưa chợp mắt

3.5K 179 0
Autorstwa HyTrannguyen

Chương 63: Chưa chợp mắt

Lúc này đã là hai người thuận lợi sau khi xuất viện ngày thứ ba, mười giờ rưỡi tối, Hứa Đan Lạc trạm ở trong phòng khách chần chờ hồi lâu, khẽ cắn răng tắt đèn treo thủy tinh trong phòng khách, trong phòng trong nháy mắt trở nên đen thùi. Tìm tòi đi tới sân thượng, đem mành cửa ban công hé một cái khe nhỏ nhìn ra bên ngoài, qua khoảng mười phút, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa một chiếc xe đang đậu, đèn xe sáng lên, tiện đà khởi động, lái tới.

Trong lòng sầu muộn, nhưng Hứa Đan Lạc không mở đèn lại, chỉ là mò trở về phòng của mình, đóng cửa lại, vượt lên giường ôm chặt chăn. Lại đợi một hồi, chỉ nghe bên ngoài cửa lớn có âm thanh chìa khoá mở cửa, sau đó là nhẹ nhàng đóng cửa. Người mới vừa trở về người hiển nhiên không muốn kinh động Hứa Đan Lạc, chỉ nghe vài tiếng bước chân nhẹ đến như có như không, phòng ngủ lớn bên cạnh bị người mở ra, đóng lại, khóa cửa.

Tĩnh lặng trong phòng, Cửa đóng thì "Ca tháp" (tiếng ủ rủ âm thanh cửa khóa) tiếng vang lên, Hứa Đan Lạc Tâm như là bị cây búa nhỏ tàn nhẫn mà đập một cái, đau đớn đau đớn. Không thấy người, sẽ được người chặt chẽ khóa vào trong ngực, cong thành hình một con tôm nhỏ, Hứa Đan Lạc cảm giác mình nhân sinh bi kịch vô hạn, tựa hồ vừa mới bắt đầu.

Tất cả sự tình muốn từ ba ngày trước nói tới.

Ngay ngày thứ hai Giang Hoài Sương nói cần chút thời gian cân nhắc, cũng chính là buổi sáng ngày hôm trước, trải qua kiểm tra của bác sĩ lần nữa Hứa Đan Lạc sốt đã hết cũng không lo ngại, Hứa Đan Lạc dưới sự kiên trì, lúc này làm thủ tục xuất viện. Hứa Đan Lạc chủ ý là, sau khi xuất viện về nhà, không cần kiêng kị người lạ, có thể càng tốt mà cùng Giang Hoài Sương ở chung. Tưởng rằng mới vừa làm tốt thủ tục xuất viện, Giang Hoài Sương đem mình đưa đến trong nhà, gọi điện thoại gọi giúp việc theo giờ a di tới chăm sóc mình, sau liền đi công ty. Này vừa đi, mãi đến tận nửa đêm mình chịu không được ngủ, đều không có đợi được nàng trở về.

Ngày hôm qua, Giang Hoài Sương sáng sớm liền mang theo mình đi tới trường học, sau đó lại biến mất cả ngày. Mỗi lần gọi điện thoại tới, Giang Hoài Sương đều là nói công ty có chuyện bận bịu, dặn mình ăn cơm trước, trước tiên rửa ráy, trước tiên ngủ, chính là nửa chữ đều không nhắc lúc nào sẽ trở về. Vẫn đợi tới hơn mười một giờ khuya, đều không thấy bóng dáng Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc tương đương phiền muộn, nếu như sớm biết vừa ra viện Giang Hoài Sương sẽ bận bịu thành như vậy, còn không bằng tiếp tục nằm viện đây. Chí ít có thể sớm chiều gặp mặt, còn có người quan tâm...

Đi nhà bếp lấy ly cà phê uống, Hứa Đan Lạc muốn tiếp tục chờ một hồi, xuyên qua nhà bếp, cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn lại, nhưng vừa vặn nhìn thấy bên ngoài, cách đó không xa dưới đèn đường dừng một chiếc rất nhìn quen mắt xe. Đáng tiếc lúc đó đã vô cùng buồn ngủ, cà phê cũng không cử đi chỗ dụng võ gì, Hứa Đan Lạc chỉ là hơi hơi nhìn qua, uống xong cà phê liền đi ngủ. Cách không bao lâu, liền nghe được động tĩnh có người trở về, làm sao khi đó cơn buồn ngủ đã hoàn toàn chi phối thân thể.

Cho tới hôm nay ở cửa nhìn thấy giày cao gót của Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc mới tin tưởng nàng không phải trắng đêm không về. Đau lòng Giang Hoài Sương khổ cực như thế, ngoại trừ để túi đồ ăn ngon, Hứa Đan Lạc còn trước lúc đến trường trước nấu một ít cháo đặt ở trên bếp lò, viết ghi chép trên giấy note, để sau khi Giang Hoài Sương thức dậy uống. Vì bận việc, thời gian ra ngoài so với ngày xưa ít một chút.

Ngay lúc Hứa Đan Lạc chuẩn bị ra ngoài, chỉ nghe phòng ngủ nơi một âm thanh "Ca tháp" vang lên, tiếp theo chính là tiếng mở cửa. Giang Hoài Sương một thân áo ngủ, tay cầm một cái chén không, Hứa Đan Lạc sửng sốt, tiện đà cười nói: "Ngày hôm nay đến trường bị muộn rồi." Hứa Đan Lạc vội vàng ra ngoài, không có cách nào lưu lại nhiều hơn vài câu, chỉ là vội vã bàn giao cháo trên bếp lò, điểm tâm ở trong hộp tiện lợi, liền lao ra cửa đi đến trường. Chỉ là sau đó dư vị lên, nhưng dù sao là cảm thấy có mấy phần không đúng, vừa đến cũng không biết có phải là mình xem hoa mắt, Giang Hoài Sương nhìn về phía ánh mắt của mình, rõ ràng có mấy phần lúng túng ở trong đó. Thứ hai chính là cái kia thanh "Ca tháp" (tiếng bấm khóa)...

Buổi trưa sau khi tan học, Hứa Đan Lạc về nhà đặc biệt thí nghiệm một chút, cái kia rõ ràng là cửa phòng bị khóa trái sau lại mở ra thì phát sinh âm thanh. Từ lúc mình vào ở đến mãi cho tới hiện tại sắp tới thời gian hai năm, bất kể là mình hay là Giang Hoài Sương đều chưa từng có thói quen khóa trái phòng ngủ. Tìm đối phương thì đều là sẽ trước tiên gõ cửa, sẽ không vọt thẳng đi vào, tự nhiên cũng không có tùy tiện ra vào phòng đối phương. Như vậy sáng sớm cái âm thanh kia, đến tột cùng ý vị như thế nào... Còn có tối ngày hôm qua liền khéo như vậy, mình mới vừa ngủ không bao lâu, nàng đã trở về. Hứa Đan Lạc không dám nghĩ tiếp...

Vì vậy, căn cứ vào các loại suy tính, mới có một màn tính thăm dò như vậy. Đương sự thực đã đặt tại trước mắt, Hứa Đan Lạc không thể không tin tưởng, Giang Hoài Sương vẫn chờ ở bên ngoài, mình ngủ mới bằng lòng trở về, đồng thời khóa trái cửa phòng ngủ. Loại này trốn tránh cùng phòng bị làm được rõ ràng như thế, lại cứ ngớ ngẩn như mình tới bây giờ mới hiểu được. Hứa Đan Lạc trong lòng khó chịu đến không được, nhưng là ôm chặt chăn cắn chặt góc chăn, một lần lại một lần nhắc nhở mình muốn nhịn xuống, phải cho Giang Hoài Sương nhiều thời gian hơn. Mặc dù biết Giang Hoài Sương là muốn bình tĩnh suy nghĩ rõ ràng, nhưng hành động xa lánh như vậy vẫn để cho Hứa Đan Lạc cảm thấy rất tổn thương...

Thực sự không nhịn được, Hứa Đan Lạc liền dúi đầu vào trong chăn nhỏ giọng khóc, không dám đem động tĩnh làm lớn để tránh Giang Hoài Sương phát hiện. Hứa Đan Lạc rất rõ ràng mình muốn chính là quan hệ người yêu bình đẳng, mà không phải Giang Hoài Sương đối với một đứa bé thương hại cùng dung túng. Nếu nàng nói muốn cân nhắc, chính mình liền nhất định phải cho nàng không gian cùng thời gian đi cố gắng làm rõ ràng.

Thuận lợi trở về phòng Giang Hoài Sương khóa trái cửa phòng thật tốt, thật lớn mà thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù mình chưa bao giờ quên buổi tối ngày hôm ấy đã nói câu nói kia, thế nhưng sau đó đối mặt Hứa Đan Lạc thì, đứa bé kia trong mắt không cách nào che giấu chờ mong vẫn để cho mình cảm thấy áp lực rất lớn.

Người yêu... Thật sự không phải từ ngữ đơn giản như vậy. Giang Hoài Sương cười khổ một cái, đem mình ném vào bồn tắm ấm áp. Ngâm người vào bên trong, sau thân thể chậm rãi thư giãn, chỉ là loại cảm giác căng thẳng kia kéo dài ba ngày, nhưng nửa phần cũng không thể tiêu trừ. Mình và Hứa Đan Lạc, không phải huyết thống mẹ con, nhưng là mình nhận nuôi nàng, đây là một sự thật không thể chối cãi. Lúc trước cũng là để tiểu Lạc gọi mình tỷ tỷ, tuy rằng thêm vào ngày lễ ngày tết cùng với vài trường hợp cần thiết, tổng cộng cũng không nghe nàng gọi mình là tỷ tỷ vượt quá mười lần. Chính mình cấp dưỡng cuộc sống của nàng, nhưng nàng vẫn đang chăm sóc cuộc sống ăn uống của mình cùng sinh hoạt thường ngày. Nhớ tới Hứa Đan Lạc đã từng nói, nàng đã yêu thích mình rất lâu, Giang Hoài Sương thật sự không biết là nên khóc hay nên cười. Tựa hồ từ vừa mới bắt đầu gặp gỡ, hai người vận mệnh liền nằm ở trạng thái dây dưa không rõ rồi lại ám muội không rõ.

Giang Hoài Sương lấy nước tát lên mặt, tỉnh táo chút. Hứa Đan Lạc còn nhỏ, mà mình đã là người trưởng thành, thật sự không nghĩ, làm cho nàng đang ở độ tuổi tốt đẹp lại rơi vào mình giống như than trong vũng bùn. Còn có chính là... Tuổi trẻ yêu say đắm đại thể là kích động mà thiếu hụt kiên trì, Giang Hoài Sương đã không còn trẻ, không đánh cược được, cũng không thua được. Xác thực nói, càng là động tâm, liền càng là không dám lại đi đến gần. Bất kể là hai người thân phận tuổi tác cách xa, hoặc là đối với tương lai không xác định, cũng giống như từng khối từng khối đá nặng nề đặt ở trái tim Giang Hoài Sương.

Xuất viện thì, Hứa Đan Lạc rõ ràng trở nên thoải mái mà ánh mắt có chút giảo hoạt, chờ mong mình có thể đưa ra đáp án, để Giang Hoài Sương ngay lập tức chạy trối chết. Chạy trốn một lần, thì sẽ có lần thứ hai... Lập tức trưa lái xe trở về, xa xa mà nhìn hướng đi, tắt đèn đỗ xe. Không cách nào đưa ra đáp án, mình ở trong màn đêm lẳng lặng ngồi, mãi đến khi nhìn thấy trên lầu ánh đèn tối lại, lúc này mới tiếp tục lái vào nhà.

Ngày thứ hai Giang Hoài Sương đưa Hứa Đan Lạc đi trường học sau khi đi tới văn phòng của Thái lão sư. May chính là, Thái lão sư cũng biết ở bệnh viện hồi đó chơi đến phát hỏa, vì lẽ đó đối với Giang Hoài Sương chưa hà tránh rời thêm về chuyện ròng rã một tuần không về nhà, chỉ là biểu thị hi vọng Giang Hoài Sương có thể thả chút tâm tư ở trên người tiểu Lạc nhiều hơn. Giang Hoài Sương bị đè nén đến đòi mạng, thả tâm tư nhiều hơn nữa, sợ là lý trí của mình liền bị dập tắt đến gần đủ rồi. Đột nhiên có loại muốn cùng người nói hết suy nghĩ, liền dường như quay về nhiều năm trước, Thái lão sư giảng giải điểm tâm sự của mình... Lời chưa kịp ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng nuốt xuống. Thái lão sư còn là Thái lão sư nhiều năm trước, đáng tiếc mình từ lâu không còn là Giang Hoài Sương lúc trước...

Trở lại công ty, liền nhìn thấy Thang Biên Tâm đã chờ ở cửa phòng làm việc. Tin nàng cùng Tề Tử Vũ đã chung một chỗ, vẫn không làm cho Giang Hoài Sương bị quá nhiều chấn động. Dù sao tình huồn của mình hậu viện đã cháy, còn ai sẽ quan tâm chuyện cách mấy con phố cửa hàng châu báu bị cướp. Bất quá, dáng vẻ các nàng nắm tay, cũng thật là rất chướng mắt a...

Liên tục ba buổi tối chờ Hứa Đan Lạc ngủ mới về nhà, Giang Hoài Sương cảm giác mình như là làm tặc vậy. Chỉ là đồng thời ý nghĩ dời ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy không nỡ không bỏ xuống được, thực sự là nhân sinh luẩn quẩn. Mỗi sáng sớm cũng trước sau như một nhìn thấy trên bàn ăn có hộp điểm tâm, coi như mình luôn nói cùng tiểu Lạc tay bị thương không cần làm, nhưng đứa nhỏ này vẫn đần độn mà kiên trì. Lại như nàng đối với mình, biết rõ việc được đáp lại tỷ lệ thấp đến làm người giận sôi mức độ, nàng vẫn là đang đợi, tên ngu ngốc này...

Trước khi ngủ Giang Hoài Sương đặc biệt nhìn một chút cửa phòng khóa, xác định đã khóa kỹ mới đi ngủ. Thật sợ đứa bé kia nửa đêm nhút nhát ôm gối lại đây muốn cùng ngủ... Giang Hoài Sương nỗ lực đem cảm giác mình đối với Hứa Đan Lạc khắc chế đến mức thấp nhất, nhưng lại không biết tại sao, đều cảm thấy một khi hai người gần thêm tí nữa, cái gì lý trí lãnh đạm cũng biến thành tro bụi, như phù vân tản đi.

Xác thực, chính mình là cần một ít thời gian đến làm rõ chuyện này, thế nhưng rõ ràng không giống Hứa Đan Lạc nghĩ đến đơn giản như vậy. Có lẽ đứa bé kia nghĩ chính là chung một chỗ hoặc là không thể chung một chỗ, thế nhưng rõ ràng thứ mình muốn cân nhắc, nhưng có thêm rất nhiều. Lại như thế giới này kỳ thực không phải hai màu đen trắng có thể khái quát như vậy, Giang Hoài Sương vô cùng bức thiết muốn ở hai thái cực lựa chọn trung gian tìm kiếm ra một mảnh màu xám.

Từ khi xuất viện, liên tục mấy ngày Giang Hoài Sương đều ngủ không ngon, không phải trở về quá muộn, thì chính là bị suy nghĩ lung ta lung tung trong óc hành hạ đến quá mức, một đêm này cũng không ngoại lệ. Tắt đèn, thẳng tắp mà nhìn trần nhà, Giang Hoài Sương cảm giác mình lại như làm xiếc đi dây vậy, run run rẩy rẩy, mấy năm qua tâm tình chậm rãi bình tĩnh hạ cũng xuất hiện vết rách to lớn. Kinh hãi giận dữ, đại hỉ đại bi, mơ hồ, lại có mấy năm trước quyết chí tiến lên của mình, bóng dáng không có tim không có phổi, nhưng là... Thật sự đã không thể quay về a. Giang Hoài Sương nhắm mắt lại, ép buộc mình không được nghĩ tiếp nữa.

Đêm đó, nhất định là chưa chợp mắt cả đêm. Ngoại trừ chính là Hứa Đan Lạc bởi vì bị xa lánh mà âm thầm khóc, Giang Hoài Sương lại chuyện cũ cùng hiện thực thống khổ bồi hồi, còn có hai sinh vật càng thêm đau buồn.

Nếu như nói, Hứa Đan Lạc cùng Giang Hoài Sương là có ngủ mà không ngủ, như vậy Tề Tử Vũ cùng Thang Biên Tâm chính là muốn ngủ mà không ngủ được.

"Đều là ngươi xằng bậy, lần này xong chưa, cắn chết ngươi!" Tề Tử Vũ đẩy hai cái mắt gấu trúc, quỳ gối trên giường, xoay người ở bả vai Thang Biên Tâm mạnh mẽ cắn một cái.

"Đau! Ngươi vẫn đúng là cắn a!" Thang gấu mèo đẩy Tề gấu mèo đang trút giận ra, "Xin nhờ, ta hiện tại cũng rất đáng thương có được hay không."

Tề Tử Vũ hừ một tiếng: "Ngươi đó là đáng đời, ta là bị tội liên đới. Sớm biết tất nhiên không nên sớm nói cho Giang Hoài Sương chúng ta chung một chỗ. Ít nhất cũng phải chờ nàng hết giận lại nói."

"Ha, vào lúc này ngươi muốn rũ sạch quan hệ? Thật đáng tiếc... Muộn rồi..." Thang Biên Tâm có thể vui mừng ý noi gương dáng dấp ảo não củaTử Vũ, lúc này càng là cười trên sự đau khổ của người khác nói tiếp: "Coi như nàng không biết chúng ta chung một chỗ, nhưng cái bưu kiện kia là dùng tên của ngươi gửi, ngươi còn là chạy không thoát."

"Hống! Rõ ràng cái phong bưu kiện kia chính là ngươi viết!" Tề Tử Vũ tức giận, trực tiếp đem Thang Biên Tâm ngồi ở bên giường đánh gục, cắn dưới miệng.

"Đừng... Cẩn thận văn kiện." Thang Biên Tâm một bên giẫy giụa né tránh, một bên luống cuống tay chân che chở văn kiện ở trên giường.

"Hừ." Vừa nghe đến văn kiện, Tề Tử Vũ bất động, vươn mình bò lên đem chồng văn kiện thuộc về mình đẩy đến vị trí an toàn, một mặt ảo não nói: "Ta phỏng chừng những văn kiện này phải làm đến hơn ba giờ sáng... Giấc ngủ của ta a!"

Thang Biên Tâm an ủi vỗ vỗ đầu Tề Tử Vũ: "Không sao, ta phỏng chừng chồng này của ta không tới bốn giờ làm không xong."

"~~~~(>_<)~~~~ ông chủ đến tột cùng muốn tức giận bao lâu a, tại sao Thái lão sư một chút việc nhỏ đều không có, còn được hai hộp sô cô la bự!" Tề Tử Vũ thực sự cảm thấy, đối với Thái lão sư kế hoạch cống hiến to lớn nhất lại không có chịu đến bất kỳ trừng phạt, thực sự là quá để cho người đỏ mắt.

"Ai kêu chúng ta một là thư ký của nàng, một là công ty hợp tác thương mại với nàng đây..." Thang Biên Tâm ngáp một cái: "Có cừu oán không báo không phải tác phong Giang Hoài Sương a. Nàng cũng xem là tốt, nếu như chúng ta một có việc làm, một rất nhàn rỗi, ngươi nói rất nhàn rỗi cái kia nhiều bi kịch a."

"Hả?" Tề Tử Vũ nhất thời nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Thang Biên Tâm, mãi đến khi nhìn thấy cái kia quyến rũ mà vô hạn khiêu khích nở nụ cười, mới hiểu được. Tề Tử Vũ liếc mắt nhìn đống văn kiện trên giường, vừa liếc nhìn Thang Biên Tâm, nuốt một ngụm nước bọt bò qua nói: "Nếu không, chúng ta chốc lát nữa lại xem văn kiện đi."

Thang Biên Tâm sửng sốt một chút, mình đây chỉ là muốn cho mọi người thoải mái một chút mới nói cái tiểu chuyện cười a, không phải là thật sự muốn cái kia cái gì cái gì."Ta nói, chồng văn kiện này sáng sớm ngày mai liền phải xong, chúng ta còn phải ngủ, nào có thời gian như vậy." Thang Biên Tâm nói, có chút hối hận mới nãy nói ra những lời nói mang tính ám chỉ kia.

"Ngược lại cũng phải đến ba, bốn giờ mới có thể xem xong, nói chung chính là không thể ngủ. Ta mặc kệ, ta hiện tại khổ cực như thế đều là ngươi hại, ngươi nói đi, làm sao bồi thường ta?" Tề Tử Vũ nói, lấy ra răng nhỏ trắng trắng: "Bằng không liền để ta cắn mấy cái."

"Đừng..." Tề Tử Vũ cắn người có thể đau, Thang Biên Tâm đỡ trán, thực sự là tự mình làm bậy thì không thể sống được, mấy lần chuyển hết văn kiện trên giường, nghiêng người nằm xuống, nhưng trong miệng còn nói nhỏ oán giận: "Giang Hoài Sương cái tên này, sớm muộn ta sẽ cho người thu thập, Hừ!"

Đêm đó, là bi thương, luẩn quẩn, mệt nhọc, có yêu chưa chợp mắt...

Czytaj Dalej

To Też Polubisz

1.5M 77.4K 147
Trọng sinh chi Nhật ký dưỡng thành của Tiểu di Tác giả: Bằng Y Úy Ngã BH,Hiện Đại, (Ngụy incest), Trọng sinh, H scene, 1X1, HE. COUPLE: Lộ Ảnh Niên...
588K 44.6K 74
  Nội dung: Khuôn viên trường, văn bản ngọt ngào, trọng sinh, He.   Nhân vật chính: Lâm Tư Tranh, Hạ Đình┃ Nhân vật phụ: Khác: Độ dài: 74 chươ...
101K 6.3K 90
Tên khác: Tha Dã Khả Dĩ Ngận Ôn Nhu Tác giả: Đát Anh Thị giác tác phẩm: Chủ thụ Thể loại: Đô thị tình duyên, tình hữu độc chung, vườn trường, trưởng...
754K 44.7K 86
Bách hợp tiểu thuyết (GL) Tác phẩm: Duyên tới là Lang Quân. Tác giả: Phong Nguyệt Bạc. Thể loại: GL, huyền huyễn, thần tiên, tình hữu độc chung, HE. ...