BHTT-EDIT-HOÀN Quan hệ nuôi d...

Autorstwa HyTrannguyen

490K 21.7K 362

chương 1 đến 15: lấy của một bạn tên Hako Còn lại là do thích nên làm tiếp editor: Tuyên Hy edit hoàn: 87 ch... Więcej

chương 1: nhận nuôi
chương 2: Loli
chương 3: tiết kiệm
chương 4: người nhà
chương 5: lưu lại
chương 6: mẹ kế
chương 7: ôm một cái
chương 8: chợp mắt
chương 9: tiễn bước
chương 10: nắm tay
chương 11: về nhà
chương 12: chụp ảnh
chương 13: thẹn thùng
chương 14: đáp ứng
chương 15: bánh mì
chương 16: vai trò
Chương 17: xưng hô
chương 18: tâm ý
chương 19: tồn tại
chương 20: ở ngoài qua đêm
Chương 21: không yêu
chương 22: kêu gọi
chương 23: khen thưởng
chương 24: Lão sư cũ
chương 25: khai thông
chương 26: đồng lõa
chương 27: thời gian
chương 28: ghép đôi
chương 29: thư tình
chương 30: tình hình
chương 31: ngu ngốc
chương 32: sinh nhật
chương 33: yêu
chương 34: giả bộ bệnh
chương 35: thầm mến
chương 36: làm nũng
chương 37: phai nhạt
chương 38: say rượu
chương 39: trộm hương
chương 40: Du Du
chương 41: ghen
chương 42: khó chịu
chương 43: phản nghịch
chương 44: người Mỹ
chương 45: Bính tiền
chương 46: bao che
chương 47: bi kịch
chương 48: bí mật
chương 49: trốn người
chương 50: đà điểu
chương 51: mua muối
chương 52: trốn đi
chương 53: sơ sót
chương 55: đặt bẫy
chương 56: mắc câu
chương 57: ngã bài
chương 58: trúng độc
chương 59: khó chịu
chương 60: hôn nhẹ
chương 61: điểm mấu chốt
chương 62: ràng buộc
chương 63: chưa chợp mắt
chương 64: cô quạnh
chương 65: vượt tường
chương 66: đáp lại
chương 67: công thụ
chương 68: mê hoặc
chương 69: mộng cảnh
chương 70: nghịch vị trí
chương 71: ước định
chương 72: chấp niệm
chương 73: chú ý
chương 74: tiến bộ
chương 75: lộ tẩy
chương 76: ở lâu
chương 77: kiện định
chương 78: thi đại học
chương 79: nhiều chuyện
chương 80: mối tình đầu
chương 81: nghe trộm
chương 82: nguyên nhân
chương 83: văn kiện
chương 84: thẳng thắn
chương 85: uy hiếp
chương 86: giằng co
chương 87: ký tên (chính văn hoàn)
phiên ngoại 1: Tề Tử Vũ ôn nhu
phiên ngoại 2: lần thứ hai nhận nuôi

chương 54: ngủ

3.8K 183 3
Autorstwa HyTrannguyen

Chương 54: Ngủ

"Ngươi muốn làm gì?" Hứa Đan Lạc chột dạ tránh tay Thang Biên Tâm ra, lui về sau nửa bước.

Quýnh... Thang Biên Tâm nhìn thần sắc Tiểu loli một mặt đề phòng, mặc.

"Ta nghĩ cùng ngươi nói, Giang Hoài Sương người này, kỳ thực rất cứng nhắc. Tuy rằng ở bề ngoài đối với người nào đều là nhàn nhạt, thế nhưng trong lòng nàng đối với mỗi người bên cạnh thiết lập khoảng cách đều không giống nhau, khoảng cách như vậy làm cho nàng cảm thấy an toàn. Bất kể là người nào, một khi vượt qua địa bàn mà nàng đồng ý dành cho, kết quả nhất định sẽ là cái được không đủ bù đắp cái mất. Ta nghĩ, ngươi nên hiểu rõ ràng ta đang nói cái gì..." Thang Biên Tâm mịt mờ thoáng nhắc nhở.

Hứa Đan Lạc quay mặt đi, cứng rắn nén ra vài chữ: "Ta không hiểu."

"..." Nếu người trong cuộc không muốn thừa nhận, cái đề tài này nhất định không cách nào tiếp tục nữa. Xét đến cùng đây cũng là việc nhà của Giang Hoài Sương, giữ lập trường Thang Biên Tâm trước mắt thực sự không nên quản nhiều. Thở dài, Thang Biên Tâm lấy chìa khóa xe trên bàn lên, hơi bất đắc dĩ mở miệng: "Ngươi không hiểu ta đang nói cái gì cũng không quan trọng lắm, có thể biết rõ ràng mình đang làm gì là tốt rồi. Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà."

Dù cho đã nghe qua sự tình giữa Giang Hoài Sương cùng Thang Biên Tâm, Hứa Đan Lạc trong lòng đối với Thang Biên Tâm địch ý cũng chưa hoàn toàn tiêu trừ. Hay hoặc nói là, là ghen tuông một chốc không thể tiêu tan sạch sẽ. Nghe được Thang Biên Tâm nói như thế, Hứa Đan Lạc cũng không khách khí, mở cửa liền đi ra ngoài.

Đem Hứa Đan Lạc đưa về nhà, Thang Biên Tâm cũng không còn tâm tình lại trở về làm việc, nghĩ lại quá hai giờ, vừa vặn đi đón Tề Tử Vũ tan tầm, vì vậy liền hướng về công ty treo điện thoại (xin nghỉ), bắt đầu dạo chơi ở trên đường.

Tâm ý Hứa Đan Lạc, Thang Biên Tâm cơ bản tự mình đoán. Cũng không biết Giang Hoài Sương có biết chuyện này hay không... Thang Biên Tâm có chút đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, chuyện của người ta, chính mình bận tâm cái gì. Làm sao cách một lúc, lại bắt đầu suy đoán Giang Hoài Sương lần này trốn đi, có thể cũng cùng chuyện này có liên quan hay không. Vì vậy mãi đến tận khi tới giờ nên đi tiếp để đón Tề Tử Vũ tan tầm, Thang Biên Tâm mới phát hiện mình ở trên đường đi dạo lâu như vậy, cái gì đều không thấy đi, chỉ mới nghĩ chuyện giữa Giang Hoài Sương cùng Hứa Đan Lạc.

Trên đường lái xe đi Giang thị, Thang Biên Tâm cảm thấy sự tình này chưa hề hoàn toàn xác định, vẫn là trước tiên không nên cùng Tề Tử Vũ giải thích, đỡ phải nhiều người lại bận tâm. Thang Biên Tâm ý nghĩ là không tệ, làm sao thế sự tổng Vô Thường... Tề Tử Vũ vừa mới lên xe, liền giục mau mau hướng về nhà Thang Biên Tâm mà đi. Thang Biên Tâm vừa hỏi, mới biết đêm nay Tề mẹ triệu hoán phải về nhà ăn canh. Trận này Tề Tử Vũ cùng người trong nhà nói có bạn học đến thành phố "B" công tác, thuê một căn nhà, một người ở thì sợ, vì lẽ đó dời ra ngoài ở, cũng thuận tiện chậm rãi học tính độc lập, kỳ thực lại là chuyển tới nhà của Thang Biên Tâm. Tề mẹ nhớ con gái, thường thường liền muốn Tề Tử Vũ trở về ăn canh, ăn uống no đủ mới chịu thả ra. Liền vì là điều này, Thang Biên Tâm liền chuyện cũ mà cười Tề Tử Vũ là Trư sủng vật bị nhốt nuôi ở trong nhà. Tuy nói như thế, mỗi lần Tề Tử Vũ bị triệu hồi, Thang Biên Tâm cũng biết ngoan ngoãn chờ ở ngoài tiểu khu, để ngay lập tức lĩnh Trư sủng vật tiểu thư về.

"Nếu mẹ ngươi gọi ngươi trở về uống canh, không phải nên đi tới nhà ngươi sao? Về chỗ ta làm cái gì?" Thang Biên Tâm không hiểu hỏi, trên tay lại nghe lời xoay chuyển tay lái một chút, hướng về nhà mình mà đi.

"Ngươi nói còn không thấy ngại." Tề Tử Vũ tức giận trừng Thang Biên Tâm một chút: "Đều do ngươi tối hôm qua nói bị dây xích tay làm cho không thoải mái, làm cái kia đến một nửa thời điểm miễn cưỡng muốn ta lấy xuống. Ngươi cũng không phải không biết, cái dây xích tay thạch anh kia là mẹ ta mẹ được để cho ta đổi vận, cực kì căng thẳng, rửa ráy đều không cho ta gỡ ra. Vào lúc này ta đeo cái gì đi gặp mẹ ta?" Tề Tử Vũ nói, đem cổ tay trái trống trơn ở trước mắt Thang Biên Tâm quơ quơ.

Thang Biên Tâm sốt sắng nghiêng đầu tránh thoát nắm đấm tay trắng nhỏ nhắn của Tề Tử Vũ bởi vì kích động mà có chút không thể khống chế được, đem xe hướng về ven đường ngừng lại. Đã nắm tay Tề Tử Vũ, Thang Biên Tâm vẻ mặt thành thật nghiêm túc mở miệng: "Có thể cùng mẹ ngươi nói, đêm nay có chuyện rất quan trọng, vì lẽ đó không thể trở về uống canh được hay không?"

"Đêm nay có chuyện quan trọng gì?" Tề Tử Vũ không rõ, lại liếc mắt nhìn tay trái đang gắt gao bị Thang Biên Tâm nắm lấy, mặt tăng một màn đỏ đỏ: "Muốn chết ngươi, ta về nhà ăn một bữa cơm cũng không mất mấy tiếng. Lại nói tối hôm qua đều thời gian dài như vậy..."

? _? ... Cái gì, Thang Biên Tâm mơ hồ.

"Được rồi, lái xe nhanh lên một chút đưa ta đi lấy dây xích tay, không muốn mẹ lại điện thoại thúc dục. Cùng lắm đêm nay ngươi muốn bao lâu liền bao lâu, đều nghe lời ngươi, đau tay cũng chấp nhận đau tay đi." Tề Tử Vũ một mặt hùng hồn chính nghĩa vẻ mặt như báo tang.

Thang Biên Tâm sửng sốt, cuối cùng cũng coi như là hiểu ý Tề Tử Vũ đang nói cái gì. -_-# cái gì nha, chính mình dáng vẻ liền giống như bất mãn không được thỏa mãn ham muốn sao...

"Không phải vấn đề này, mà là dây xích tay của ngươi..." Thang Biên Tâm khó khăn mở miệng.

"Vòng tay của ta làm sao?"

" Dây xích tay của ngươi... Ở chỗ tiểu Lạc ấy, ta quên hỏi nàng lấy lại." Thang Biên Tâm nước mắt yên lặng, chiếu cố bắt gian tình, cuối cùng lại đã quên đem dây xích tay lấy lại, khóc.

"Hả?" Tề Tử Vũ không kịp phản ứng lại, "Vòng tay của ta làm sao ở chỗ tiểu Lạc? Vậy bây giờ có phải là nên lái xe đi qua nhà Giang Hoài Sương? Ngược lại tiểu Lạc cũng là ở nhà một mình, vừa vặn mang về cùng ăn cơm, mẹ ta rất nhớ nàng."

"..." Thang Biên Tâm nheo lại mắt thấy sinh vật Hoả Tinh: "Ta nghĩ tiểu Lạc hiện tại đại khái không muốn gặp ngươi. Hơn nữa tốt nhất cũng đừng để cho mẹ ngươi nhìn thấy tiểu Lạc."

( ⊙o⊙)?

Quay về Tề Tử Vũ hoàn toàn ở ngoài tình huống, Thang Biên Tâm không biết nên giải thích thế nào tất cả đều lung ta lung tung. Không thể làm gì khác hơn là vừa lái xe vừa đem chuyện buổi trưa Hứa Đan Lạc tìm đến mình hoàn hoàn chỉnh chỉnh kể một lần. Đợi nói xong, cũng vừa hay tới dưới lầu nhà mình.

"Ý của ngươi là, tiểu Lạc yêu thích Giang Hoài Sương?" Tề Tử Vũ nỗ lực tiêu hóa tin tức, tổng kết ra cai mình cho rằng là mấu chốt nhất.

"Ngươi không cảm thấy mấu chốt nhất chính là dây xích tay của ngươi bị tiểu Lạc lấy đi, nàng còn muốn đem chuyện ngươi cùng ta nói cho người trong nhà của ngươi sao?" Thang Biên Tâm buồn cười nhìn Tề Tử Vũ hóa thân làm Bát Quái nữ (tên nhiều chuyện).

"An tâm, ta cùng tiểu Lạc cũng từng ở chung, đứa nhỏ này sẽ không làm như vậy. Nàng nhiều lắm là cảm thấy ta ở trên tay Giang Hoài Sương đoạt lấy ngươi nên có chút tức giận thôi. Nếu ngươi cùng nàng giải thích qua, thì đã không sao, hôm nào ta đi hỏi nàng cái vòng tay sau." Tề Tử Vũ động viên tính vỗ vỗ Thang Biên Tâm: "Các nàng gần đây cảm tình là không tốt, bất quá ngươi nói nàng yêu thích Giang Hoài Sương, có thể quá khuếch đại hay không?"

Thang Biên Tâm cũng không giải thích, chỉ là nhẹ nhàng mà hỏi ngược một câu: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Nghĩ tới thời gian qua Giang Hoài Sương mỗi ngày điểm tâm nhỏ trong túi xách hầu như không giống nhau, cùng với sau khi Giang Hoài Sương trốn đi thì phản ứng căng thẳng dị thường của Hứa Đan Lạc, Tề Tử Vũ không nói lời nào. Nếu như nói chuyện lúc trước có thể miễn cưỡng nói là đứa nhỏ này ngoan ngoãn lại thân thiết, như vậy thêm vào lúc nãy Thang Biên Tâm kể lại, không khó phát hiện chuyện giữa Hứa Đan Lạc đối với Giang Hoài Sương, thực sự là qua đầu để bụng (đáng bận tâm).

Thấy Tề Tử Vũ trở nên trầm mặc, Thang Biên Tâm từ trong túi nàng lây di động ra đưa tới, tràn đầy tiếc nuối nói: "Ngược lại bất kể nói thế nào, đêm nay ngươi cũng không thể trở về uống canh. Ta sẽ cố hết sức nấu mì ăn liền cho ngươi đi. Yên tâm, ta nhân phẩm tốt, mì ăn liền nhất định có gói nguyên liệu."

Tề Tử Vũ hừ một tiếng, lần này đúng là không phản đối gì tiếp nhận di động.

Sau khi toàn bộ buổi tối, Tề Tử Vũ đều đang suy nghĩ chuyện của Giang Hoài Sương cùng Hứa Đan Lạc , liên đới cũng không có tinh thần gì phụ giúp Thang Biên Tâm.

Làm Thang Biên Tâm ôm đồm một loạt quy trình làm việc nhà như làm cơm rửa chén, sau khi tắm xong, trở lại phòng ngủ thì, nhìn thấy Tề Tử Vũ chính là duy trì tư thái đánh chữ hướng về Computer che đậy dáng dấp bảo đảm là đờ ra.

"Làm cái gì đấy?" Thang Biên Tâm đưa tay ra ở trước mặt Tề Tử Vũ quơ quơ, "Này, về hồn..."

Đùng một cái một chút nhẹ nhàng đánh rơi móng vuốt của Thang Biên Tâm, Tề Tử Vũ một mặt luẩn quẩn hỏi: "Ngươi nói, ta có cần phải nói cho Giang Hoài Sương chuyện ngày hôm nay?"

"Làm sao ngươi có thể liên lạc với nàng sao?" Thang Biên Tâm rất bất ngờ: "Vậy ngươi còn không mau mau đem chuyện hài tử thúc nàng trở về!"

"Nàng có lòng đi, ta nói rồi cũng vô dụng. Ta hiện tại là hỏi có nên nói cho nàng biết, tiểu Lạc có khả năng yêu thích nàng hay không a. Còn có chuyện của chúng ta, cũng có thể nói cho nàng chứ? Ngươi cũng biết, nàng ghét nhất là bị gạt bị lừa dối." Tề Tử Vũ rất chăm chú.

"Sự tình của Tiểu Lạc, ngươi có thể nói lại, cũng đừng nói đến giống như khẳng định như vậy. Tuy rằng tám chín phần mười, thế nhưng cũng còn có một, hai cái kia không phải, xem trước một chút nàng nói thế nào . Còn chuyện của chúng ta..." Thang Biên Tâm do dự một chút: "Vẫn là đừng nói trước. Lần trước ta còn chưa kịp nói cũng đã biến thành như vậy. Hơn nữa nàng trước đây cũng không phải quá thích chúng ta đi quá gần."

"Nhưng là chúng ta đã chung một chỗ, sớm muộn cũng phải nói cho nàng." Tề Tử Vũ từ bỏ Computer, xoay người quay về Thang Biên Tâm nói.

"Chỉ là nói chậm một chút thôi." Thang Biên Tâm ngồi ở mép giường từng chút từng chút lau khô tóc.

"Ngươi có phải là còn chưa bỏ xuống được nàng, căn bản là không muốn nói cho nàng..."

"Chớ nói lung tung, lần trước nếu không phải là bởi vì tiểu Lạc đột nhiên xuất hiện, ta đã nói cho nàng." Thang Biên Tâm nhíu nhíu mày.

"Lần trước, lần trước nếu không phải ta cưỡng ép đẩy ngươi đi ra ngoài, ngươi cũng sẽ không đi nói. Ngươi vẫn là không muốn nói cho Giang Hoài Sương chúng ta chung một chỗ. Ta biết ngươi không bỏ xuống được nàng, ta vẫn luôn biết vậy." Tề Tử Vũ âm thanh có chút run rẩy.

"Ta đã nói không có không bỏ xuống được nàng, chúng ta đều chung một chỗ ngươi còn muốn thế nào." Đối với Thang Biên Tâm mà nói, Giang Hoài Sương chính là án lệ đau buồn và thất bại của mình, lúc này bị Tề Tử Vũ luôn nhấc lên, trong lòng hỏa khí từ từ tăng lên, tiếng nói cũng hơi lớn.

Tề Tử Vũ co chặt góc áo của mình, đánh cược nói: "Ta biết ngươi cùng với ta rất miễn cưỡng. Nếu không phải ngày đó ta chà đạp chính mình câu dẫn ngươi, ngươi căn bản sẽ không cùng với ta."

Thang Biên Tâm vừa nghe, hỏa khí bạo đến đỉnh điểm. Thật vất vả mới kiềm chế giờ lại đến, lại mở miệng. Nhưng ngữ khí đông cứng rất nhiều: "Ta không muốn cùng ngươi cãi nhau, ngươi đừng quấy nhiễu!" Dứt lời, liền bò lên giường quay lưng về phía Tề Tử Vũ, không để ý tới nàng, nhưng tâm tư không tự chủ được bay tới đêm đó sinh nhật Du Du.

Khi đó Tề Tử Vũ bị sái chân, chỉ có thể tùy theo Thang Biên Tâm đỡ chậm rãi di chuyển trở về. Trong bóng đêm không giới hạn, chỉ còn người kia ở dưới đau đớn mà nhẹ hô hấp. Đi chưa được mấy bước, liền cảm thấy Tề Tử Vũ cầm lấy tay mình sức mạnh hơi tăng thêm, sau đó chính là một câu nhẹ đến không thể lại nhẹ "Ta yêu thích ngươi." Âm thanh nhhư có như không rất nhanh liền biến mất sạch sẽ, đây xem như là thông báo sao, Thang Biên Tâm có thể cảm giác được Tề Tử Vũ khẩn trương, trái tim khẽ nhúc nhích. Sau đó, Thang Biên Tâm lại nhất thời chấn động, có chết hay không hỏi một câu: "Tại sao yêu thích ta?"

Tề Tử Vũ tinh tế nói lảm nhảm nói rất nhiều chuyện, Thang Biên Tâm thây mình cũng có chút không nhớ rõ. Lại như lần đầu gặp mặt thì quần áo màu cánh sen này, ăn cơm Tây thì thủ thế cắt bò bít tết, thậm chí là xem văn kiện thì ánh mắt chăm chú ánh mắt cũng là một trong những lý do của Tề Tử Vũ. Thang Biên Tâm muốn cười, nhếch nhếch miệng lại không có thể bỏ ra nửa cái nụ cười. Yêu thích một người, thật sự không cần quá nhiều lý do. Những lý do bé nhỏ này đã có chút buồn cười, chân thực đến để Thang Biên Tâm không cách nào lại lấy giọng điệu trêu đùa để tiếp tục tràng đối thoại kia. May mà, đường về Tề gia cũng không quá dài. Lúc xa cách thì, trong tay còn lưu lại hơi âm, để Thang Biên Tâm có chút hoang mang.

Lại như Tề Tử Vũ nói như vậy, tâm tình muốn cùng Giang Hoài Sương chung một chỗ, là thật sự muốn tìm cuộc sống riêng ổn định. Nếu như không phải Giang Hoài Sương, thì cũng hẳn cũng có thể là những người khác. Chỉ là, Tề Tử Vũ cũng không phải người nằm trong cái vòng này, Thang Biên Tâm không suy nghĩ thêm về một đêm nào đó nữa trong nháy mắt tim đập thình thịch.

Sau khi lại bởi vì công việc đi Giang thị, hai người đều che giấu rất khá, không có lúng túng, thế nhưng cũng không còn như ngày xưa tranh cãi. Bởi vì cùng Giang Hoài Sương đã không còn lén lút lui tới, Thang Biên Tâm rất tự nhiên cho rằng như vậy cũng là một loại chia tay. Vì vậy càng thêm chăm chú cùng với Giang thị cộng tác trên phương diện hợp tác, ít đi những thứ tâm tư khác. Tình cờ cùng Tề Tử Vũ đơn độc đi ra ngoài ăn cơm, cũng chỉ nói công việc, lại không đề cập đề tài một đêm kia.

Thang Biên Tâm vốn cho là mình không có bất kỳ thái độ đáp lại, cũng đủ khiến Tề Tử Vũ biết khó mà lui. Cũng không biết, trên thế giới này người cố chấp chỗ nào cũng có.

Bất ngờ đến thăm, bất ngờ bữa tối phong phú, ngoài ý muốn làm bẩn y phục của hai người, bất ngờ tứ chi tiếp xúc, ngoài ý muốn phát sinh chuỵen không nên phát sinh đã xảy ra. Duy nhất không ngoài ý muốn, chính là Thang Biên Tâm không ngoài ý muốn mình thật sự động lòng.

Chuyện như vậy, phát sinh một lần, sẽ có lần thứ hai. Lại sau đó Tề Tử Vũ liền chuyển vào, tất cả một cách tự nhiên mà tiến triển đi, hiện tại không có người làm ra bất kỳ tình huống hứa hẹn.

Nghĩ đến Tề Tử Vũ mấy ngày nay khổ cực chạy qua lại hai đầu (nhà), không có nửa câu oán hận. Mỗi ngày đều sẽ dậy rất sớm làm cơm, trái tim đơn giản. Còn có chính mình đùa giỡn nàng thì, thì dáng kiên cường cãi nhau. Thang Biên Tâm trong lòng, trở nên mềm mại. Lật người lại muốn dỗ dành trên hai câu, Tề Tử Vũ đã không ở trong phòng.

Đi tới phòng khách, mới nhìn thấy Tề Tử Vũ đứng ở ban công, cũng không nhúc nhích. Áo ngủ thật mỏng bị gió thổi lên, Thang Biên Tâm chỉ nhìn, cũng cảm thấy đủ lạnh.

"Làm sao không mặc thêm nhiều quần áo." Thang Biên Tâm nói, đi tới bên người Tề Tử Vũ. Không ngờ Tề Tử Vũ không thèm để ý nàng, quay mặt đi qua người. Thang Biên Tâm yên lặng thở dài, chính mình năm nay đã hai mươi tám, so với Tề Tử Vũ cũng đủ lớn hơn bốn tuổi, tính khí tiểu hài tử như vậy, thật sự không biết nên dỗ tốt, hay là không dỗ tốt.

"Ta nói..." Thang Biên Tâm cau mày kéo người Tề Tử Vũ qua, nhưng đối đầu một đôi mắt ửng đỏ, trong lòng ngừng lại, buông lỏng tay ra, nghĩ kỹ nửa câu đều không nói ra được.

Tề Tử Vũ ngửi mũi một chút, một cái chớp mắt, liền có nước mắt theo gò má chảy xuống . Không ngờ để Thang Biên Tâm nhìn thấy mình bộ dáng chán nản này, Tề Tử Vũ khó chịu cứng rắn quay người đi.

Thang Biên Tâm không cưỡng bách nàng quay lại nữa, chần chờ một chút, đưa tay ra.

Màn đêm thăm thẳm gió lạnh, Tề Tử Vũ vốn là bị thổi làm lạnh quá sức, lúc này một đôi tay ấm áp vòng lấy cái hông của mình, Tề Tử Vũ cũng không cáu kỉnh giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để Thang Biên Tâm ôm, trên người từ từ có ấm áp."Lạnh đi, đi vào có được hay không?" Bên tai truyền đến giọng nói Thang Biên Tâm thả mềm nhũn. Tề Tử Vũ lắc đầu, ngược lại không phải còn đang giận, chỉ là có chút lưu luyến thời khắc ngọt ngào này.

"Ta là thật sự yêu thích ngươi... Trở lại có được hay không?" Thang Biên Tâm biết nói cái gì là Tề Tử Vũ muốn nghe nhất, mà chính mình vẫn chưa từng nói.

Tề Tử Vũ thân thể cứng một chút, tuy rằng hai người chung một chỗ không phải một ngày hai ngày. Thế nhưng Thang Biên Tâm chưa bao giờ có nửa lời ngon tiếng ngọt, có chút kinh ngạc xoay người, nhưng đối đầu Thang Biên Tâm nụ cười dịu dàng.

"Ngươi lừa người..." Thấy Thang Biên Tâm thần sắc như vậy, Tề Tử Vũ hậm hực dậm chân, đang chờ phát tác, nhưng trong nháy mắt đôi môi mềm mại kề tới, nhẹ nhàng chạm vào rồi nhẹ nhàng cắn mút , cuối cùng hôn tới trong lòng một tia não ý (trong người buồn bực).

Mãi đến khi cảm giác được Tề Tử Vũ bị mình khiêu khích thành công, Thang Biên Tâm lưu luyến kết thúc nụ hôn này, nhẹ nhàng ở bên môi Tề Tử Vũ sượt sượt."Ta không có lừa ngươi. Ta là thật sự yêu thích ngươi, không phải là bởi vì cô quạnh, hay là muốn khiêu chiến độ khó. Nếu như ngươi hi vọng, ngày mai chúng ta liền đi nói cho Giang Hoài Sương. Không nên tức giận..." Thang Biên Tâm nhẹ giọng nói, kéo eo Tề Tử Vũ ôm vào, ràng buộc không để cho thoát đi.

Vặn vẹo mấy lần không tránh ra, Tề Tử Vũ đơn giản bất động, tùy ý Thang Biên Tâm ôm. Tiếp tục nghe đến lời nói một phen chịu thua, tức giận cũng đều tiêu tan. Chỉ là trên mặt còn gắng gượng: "Tại sao muốn ngày mai nói, hiện tại viết thư nói cho nàng không được sao."

Thang Biên Tâm giả vờ kinh ngạc nhíu mày: "Lẽ nào ngươi chuẩn bị để một đêm mỹ hảo này đều bị tiêu hao ở viết thư?"

"..." Tề Tử Vũ trước không uống rượu, da mặt có thể không dày như Thang Biên Tâm vậy. Rõ ràng cảm giác được đối phương ý đồ khiêu khích, Tề Tử Vũ vừa thẹn vừa giận nhéo eo Thang Biên Tâm một chút: "Ngày hôm qua vì lấy lòng người kia, ngày hôm nay tay vẫn rất đau nhức."

"Ta xoa xoa cho ngươi?" Thang Biên Tâm phụ họa trên tay nhỏ của Tề Tử Vũ.

"Cút." Tề Tử Vũ đập tay Thang Biên Tâm uống: "Ý của ta là ngày hôm nay có phải là giờ đến phiên ta được lấy lòng?"

Thang Biên Tâm xem như là nghe rõ ràng Tề Tử Vũ đang nói cái gì, nhưng là mình vẫn quen ở phía dưới a... Liếc mắt nhìn Tề Tử Vũ trước mặt mặt mày xấu hổ, đầy mặt bốc hơi mà còn giả vờ trấn định, Thang Biên Tâm đột nhiên cảm thấy, tình cờ thay phương thức, có lẽ cũng không tệ.

"Ngươi là lần đầu tiên đi..." Thang Biên Tâm vẫn còn có chút chần chờ.

"Phí lời!" Tề Tử Vũ lập tức nằm ở trạng thái nổi khùng: "Ngươi cho rằng ta có thể là lần thứ mấy?"

"Khục... Ý của ta là, lần đầu rất đau. Nếu không, chúng ta đêm nay liền thuần ngủ (ôm nhau ngủ thôi) được rồi."

Tề Tử Vũ nở nụ cười: "Vậy sau này chúng ta muộn muộn đều thuần ngủ được rồi?"

"..."

"Ngươi sẽ đối với ta có trách nhiệm, có đúng hay không?" Lần này đổi làm Tề Tử Vũ nắm lấy Thang Biên Tâm, để ngừa đối phương chạy trốn.

"Coi như không... A a..." Thang Biên Tâm vừa định nói coi như không như vậy thì mình cũng sẽ đối với nàng có trách nhiệm, dự liệu còn chưa nói hết liền bị hôn cấm khẩu, này thật không phải cái thói quen tốt a, Thang Biên Tâm một bên ứng phó Tề Tử Vũ giở trò, một bên tay chân luống cuống đóng cửa kéo rèm cửa sổ.

Liền ở chỗ này cả phòng □, nhưng một bên khác là bị được dày vò.

"Thái lão sư... Ngươi thật sự muốn ở lại sao?" Hứa Đan Lạc chưa từ bỏ ý định thứ 101 một lần hỏi đến.

"Đúng nha, ngươi không thấy ta đã tắm xong đổi đồ ngủ tốt nằm ở trên giường của ngươi sao?" Thái lão sư cũng là mặt đen lại, nguyên bản chỉ là một lần liên quan tới trốn tiết đi đến nhà để điều tra, nhưng tại sao hiện tại đã bắt đầu hướng về toàn chức bảo mẫu gia đình phát triển. Buồn bực nhất chính là, mình chủ động hiến thân tới chăm sóc tiểu hài tử, đứa nhỏ này lại còn biểu lộ một mặt rất miễn cưỡng, biết bao khổ rồi...

Hứa Đan Lạc ôm hai cái chăn qua giường chia ra, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Ta chỉ là hỏi một chút."

"Nhưng ngươi ở ta thời điểm lần thứ nhất nói muốn ở lại đã hỏi, còn có vừa nãy lúc ăn cơm tối, rửa chén, lúc xem truyền hình, làm bài tập, rửa ráy trước..." Thái lão sư bẻ ngón tay nghiêm túc đoán: "Ngươi còn nghiêm trọng cấm chỉ ta ngủ ở gian phòng của tiểu Sương, nói đến ngươi thật sự có không vui nghênh đón ta như vậy sao?"

"Ta không có không hoan nghênh..." Hứa Đan Lạc ánh mắt trôi đi.

"Vậy chúng ta ngủ đi." Thái lão sư hài lòng cười cợt, rướn người đứng dậy tắt đèn.

Không có không hoan nghênh, là rất không hoan nghênh... Hứa Đan Lạc đem lời nói thật nhai đi nhai lại nuốt vào trong bụng, ôm một giường chăn khác oan ức khóa ở giường nằm xuống.

Giang Hoài Sương, ngươi tốt nhất đừng trở về, chờ ngươi trở về, cần phải còng tay ngươi đem ngươi tra tấn, nhốt nuôi ngươi cả đời, còn không cho hóng mát!

Czytaj Dalej

To Też Polubisz

203K 6.7K 115
Tên truyện: Đúng Là Ta Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ Tác giả: Chi U Cửu (Đã edit, chưa beta) Tag: #Duyên trời tác hợp #Vả mặt #Ngọt văn #Sảng vă...
101K 6.3K 90
Tên khác: Tha Dã Khả Dĩ Ngận Ôn Nhu Tác giả: Đát Anh Thị giác tác phẩm: Chủ thụ Thể loại: Đô thị tình duyên, tình hữu độc chung, vườn trường, trưởng...
149K 12.4K 57
Tác phẩm: Tình Yêu Giả Tạo Tác giả: Thỏ Tạp Thể loại: Bách hợp - Hiện đại - Giới giải trí Nhân vật chính: Vân Sơ và Giản Du Nguồn QT: RubyRuan_69
1.5M 77.4K 147
Trọng sinh chi Nhật ký dưỡng thành của Tiểu di Tác giả: Bằng Y Úy Ngã BH,Hiện Đại, (Ngụy incest), Trọng sinh, H scene, 1X1, HE. COUPLE: Lộ Ảnh Niên...