Tả Ngôn nhìn thoáng qua một mặt khuông đang bị bóp méo cực rõ ràng, yên lặng mà cách xa cô một chút.

Buổi tối sau khi tan làm, Tả Ngôn trên đường đi về nhà, bắt đầu suy nghĩ miên man.

Tả Ngôn: "Hệ thống, ta sao lại cảm thấy như vầy có chút không thích hợp chứ."

Trước kia đều là tự cậu lao lực mà đi tiếp cận mục tiêu, nhưng khi gặp Tạ Hào, như thế nào đâu đâu cũng đều có cơ hội vật ?

Hệ thống: "Có cơ hội còn không tốt à ?"

Tốt thì tốt thật, nhưng cậu thật trống rỗng a.

Hệ thống: "Đừng nghĩ nhiều, cứ giữ vậy đi !"

Tả Ngôn thầm ha hả, "Ngươi nói chuyện không biết đau thắt lưng."

Hệ thống: "Ta không có thắt lưng."

Tả Ngôn: Có được một tên hệ thống như vậy, lo gì không bị bắn chết.

Có câu, rèn sắt phải rèn khi còn nóng, thừa dịp hiện tại mục tiêu đang có chút hứng thú với cậu, tối ngày hôm sau sau khi tan làm Tả Ngôn liền đến phòng vẽ tranh.

Vì muốn để dành chút tiền để gọi xe, đầu tiên Tả Ngôn ngồi xe buýt, sau đó đi bộ đến.

Trên bầu trời, hình ảnh buổi chạng vạng có chút đẹp, mang lại cảm giác mông mông lung lung, toà nhà cao tầng che lại ánh sáng, Tả Ngôn nghe theo sự chỉ huy của hệ thống, đi trong một con hẻm nhỏ hơi tối tăm.

Tả Ngôn: "Ngươi xác định đây là con đường gần nhất à ?"

Hệ thống: "Ta xác định."

Tả Ngôn nhìn hai bên tường vẽ vài hình ảnh khá khoa trường, tại nơi âm u như vầy mang lại cảm giác có chút khủng bố, vội vàng đi nhanh thêm hai bước.

Khi bước nhanh hơn, Tả Ngôn chợt nghe thấy một tiếng bước chân khác.

Chỉ vang lên trong nháy mắt, sau đó liền lập tức biến mất.

Sắc mặt của Tả Ngôn cứng đờ, cước bộ cũng không dừng mà tiếp tục đi nhanh về phía trước, tiếng bước chân trong hẻm nhỏ được phản âm lại cũng không nhỏ.

Tiếng có chút trầm, nếu nghe cẩn thận, có thể nghe loáng thoáng ra một tiết tấu không giống nhau.

Tả Ngôn nuốt nước bọt, "Ở đằng sau ta... có người đúng không ?"

Hệ thống: "Ách, này, hình như..."

Tả Ngôn: "Ngươi run cái gì."

Hệ thống: "Này, hắn hình như mang theo dao."

Tả Ngôn: ...

Ngay sau đó, chỉ thấy trong hẻm nhỏ âm u truyền ra tiếng bước chân dồn dập, thanh âm lạch bạch lạch bạch vang lên trong không khí truyền ra khá xa.

Tả Ngôn vừa chạy vừa thở hồng hộc, cước bộ một giây cũng chưa từng dừng lại.

Tả Ngôn: "Hắn còn ở phía sau không !"

Hệ thống: "Còn..."

Tả Ngôn điều chỉnh cước bộ nhanh hơn, gió mang sợi tóc của cậu thổi vù vù về sau, sau một lúc, "Còn không !"

Hệ thống: "Còn..."

Vừa chạy ra khỏi hẻm nhỏ, đèn đường phía trước sáng lên, Tả Ngôn vội vàng chạy đến dưới ngọn đèn đường, lúc này trên đường cũng có vài người đi qua lại."

Tả Ngôn dừng bước, hai tay chống lên đầu gối, "Tên kia, hô... đi chưa ?"

Hệ thống: "Hắn không theo kịp."

Tả Ngôn rốt cuộc yên tâm, nhưng cũng không dám ở gần cái hẻm nhỏ kia lâu.

Tả Ngôn: "Hắn là tên từng công kích Hứa Dương à ?"

Tả Ngôn chỉ có thể suy đoán ra điều này, nếu không vậy một cái hẻm nhỏ hẻo lánh như vầy, tại sao lại có người cầm dao đi theo phía sau cậu.

Hệ thống: "Không thể xác định."

Tả Ngôn suyến khí, vừa ngẩng đầu liền phát hiện đã đến trước cửa phòng vẽ tranh của Tạ Hào.

Tả Ngôn muốn gõ cửa, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện cửa không khoá.

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa, ở bên trong tối đen một mảnh.

Tả Ngôn hít sâu vào một hơi, cậu hối hận, cậu tại sao lại muốn đến vào buổi tối chứ ?

Hệ thống: "Bởi vì ông chủ của ngươi không cho ngươi nghỉ."

Tả Ngôn đẩy cửa ra bước vào, nương theo ánh sáng bên ngoài mới thấy rõ đại khái cách bài trí bên trong.

Cậu lúc này mới phát hiện, bất tri bất giác, đã sắp đến nửa đêm.

"Tạ tiên sinh ?"

Không có ai trả lời, trong nhà chủ có thể nghe được một loại thanh âm của bản hoà âm.

Hiện tại nếu muốn Tả Ngôn đi theo đường cũ để về, đánh chết cậu cũng không đi.

Tạ Hào chẳng qua là có khuynh hướng giết người, nhưng ngoài bên ngoài kia mới là kẻ mang theo dao mà mỗi phút mỗi giây đều làm chuẩn bị.

Trong hai lựa chọn này, Tả Ngôn không chút do dự mà bước lên lầu.

Bước qua phòng tắm cậu từng tắm hôm trước, Tả Ngôn dừng lại trước một cánh cửa phòng.

Từ dưới đáy khe cửa, có ánh sáng lộ ra, thanh âm cũng truyền ra từ bên trong.

Gõ cửa.

Không có ai trả lời.

"Tạ tiên sinh ? Tôi là Hứa Dương, tôi đến trả quần áo."

Trả lời cậu chỉ có tiếng nhạc.

Tả Ngôn thử nắm lấy nắm cửa, không nghĩ đến, cửa vậy mà không khoá.

Ánh sáng từ khe cửa dần dần chiếu lên người của cậu.

Chỉ thấy trong phòng, có một người nam nhân đang ngồi đưa lưng về phía cậu...

.

HLTT: Biện pháp trị thứ mang lại cảm giác nguy cơ của anh Tạ bá quá =3= Vài câu ẩn ý đã đoạt được chủ quyền :)) Cơ mà đoạn cuối cứ ghê ghê sao á :V 

[Đam mĩ] [Đang tiến hành] Dậy Đi, Đừng Mơ NữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ