A Nghiên liếc mắt xem xét một chút, trong lòng vui vẻ, đắc ý nhìn hắn, cũng không nói.

Tiêu Đạc càng buồn bực.

A Nghiên lại thầm nghĩ, chờ ngươi nhìn thấy sẽ biết!

Nhất thời xe ngựa bên ngoài chuẩn bị thỏa đáng, A Nghiên đã được Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ hạ rửa mặt chải đầu xong, đoàn người lên xe ngựa.

A Nghiên bị Tiêu Đạc nửa ôm lên xe, hắn sợ nàng mệt.

Kỳ thật A Nghiên trong lòng minh bạch, làm một con mèo, cũng cần sống lâu một chút, rèn luyện gân cốt, thân thể mới nhanh khỏe lên.

Bất quá... Mèo phải nghe chủ nhân... Mèo nghe lời mới trường mệnh trăm tuổi.

Nàng chôn trong lòng Tiêu Đạc, mặc hắn ôm mình lên xe ngựa.

Xe ngựa sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, vài hộp điểm tâm, bên trong các dạng hoa quả khô để sẵn, có bình đồng đặt trên bàn trà, chuẩn bị sẵn nước trà tùy thời sử dụng.

A Nghiên được Tiêu Đạc đặt lên tháp, nằm trên đó cũng khá rộng.

Nhìn quanh kích thước xe thật sự khó có thể tưởng tượng đây chỉ là một cái xe ngựa mà thôi, quá mức xa hoa lãng phí. Nhất thời không khỏi nghĩ, cha mẹ mình ở thôn Ngưu Xuyên Tử phỏng chừng cả đời cũng không thể tưởng tượng trong xe ngựa còn có thể bố trí được một phòng xa hoa như vậy.

Đối với nông dân trên đời này, tuyệt đại đa số mà nói, xe ngựa bất quá là một cái càng xe và hai cái bánh xe mà thôi.

Lại một lần nữa cho thấy, làm mèo, đặc biệt là mèo của Tiêu Đạc, thật sự hạnh phúc.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời từ màn xe chiếu vào, tuy đã vào đông ánh mặt trời cũng có chút chói mắt, A Nghiên nheo mắt, cẩn thận đến gần cửa sổ trên xe hưởng thụ.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quỳ gối trên sạp, muốn buông tầng màn xe thứ hai xuống, tránh cho A Nghiên bị phơi nắng.

A Nghiên vội ngăn lại, lắc lắc đầu.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngầm hiểu, đành thôi.

Bây giờ A Nghiên chiếm cứ một cái tháp xa hoa, Tiêu Đạc cũng chỉ co quắp ngồi bên cạnh. Hắn thấy A Nghiên híp mắt, cho rằng nàng muốn ngủ, liền ngồi tại chỗ cũng không nói chuyện.

Sau này thấy A Nghiên xoay đến xoay đi, giống như ma hoa, cũng không phải bộ dáng muốn ngủ, mới tiến tới, đưa cho A Nghiên một cái bút chì và giấy Tuyên Thành.

"Không có việc thì tập luyện thêm đi." Tiêu Đạc đối với họa kỹ của A Nghiên thật sự là có chút không dám gật bừa —— dù hắn hẳn vẫn coi A Nghiên là có trăm điều tốt.

A Nghiên ngông nghênh lấy bút đến, đặt trên đầu gối, nghĩ nghĩ, bắt đầu vẽ.

Tiêu Đạc nương theo ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ xe, nhìn nàng vẽ.

giấy Tuyên Thành thượng đẳng từ Kính Châu là cống phẩm ngự dụng, nay bị A Nghiên cầm bút chì lung tung phác họa một phen, vẽ ra hình xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tiêu Đạc nhiíu mày cẩn thận phân biệt, cuối cùng rốt cục nhận ra.

"Đây là đồng tiền."

Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày - Nữ Vương Không Có Ở NhàTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon