Ai biết nàng mới hơi do dự, Tiêu Đạc đã hạ lệnh : "Nhanh chút, không mài được, bắt ngươi cho chim ưng ăn."

Hắn vừa dứt lời, không biết từ nơi nào phát ra một tiếng chim ưng kêu lên quái đản.

Này quả thực là tự biết phối nhạc hát đệm!

A Nghiên ở trong lòng oán hận châm chọc một phen, vẫn quyết định hảo hảo mài mực.

Nàng cũng từng làm đích nữ quý gia và tiểu quốc công chúa, chuyện mài mực này, vì học đòi văn vẻ, luôn phải học. Học giỏi, với phu quân, hồng tụ thiêm hương, kia cũng là chuyện vui lớn trong nhân sinh.

A Nghiên yên lặng nhớ tới đời thứ hai, phu quân nàng, một người rất tốt, săn sóc ôn nhu, đáng tiếc đúng là mệnh không dài...

Tiêu Đạc mở phong thư được niêm phong ra, xem thư bêntrong, tùy ý nhìn mấy dòng rồi, bỗng nhiên ngước mắt quét về phía A Nghiên.

Đã thấy A Nghiên đang mài mực, long mi động a động, ánh mắt tinh lượng nháy a nháy, một lát lộ ra cười đến ngọt ngào như mộng ảo, một lát lại mặt ủ mày chau thở dài không thôi, lại một lát lại vô hạn hồi tưởng phiền muộn đầy mặt...

Hắn nhíu mày, đánh giá nửa ngày, mới dùng thanh âm thong thả ôn hòa đến quỷ dị hỏi: “A Nghiên, ngươi đang nghĩ cái gì?"

A Nghiên lúc này đang lâm vào hồi ức, bất ngờ không kịp phòng bị, thêm lúc này ngữ điệu Tiêu Đạc thật sự là quá mức nhu hòa, cho nên nàng không ý thức được nguy hiểm đã tiến đến.

Nàng theo bản năng trả lời: "Tự nhiên là nghĩ đến nam nhân..."

Lời này vừa xuất ra một nửa, nàng nhất thời tỉnh ngộ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Đạc.

Tiêu Đạc một đôi con mắt hẹp dài như có đăm chiêu nhìn nàng, ánh mắt đen tối không rõ.

Nàng vội che miệng, hận không thể đem câu nói vừa rồi kia giữ lại trong tay lại nhét vào miệng, nhưng mà —— đã muộn.

Tiêu Đạc nhìn kỹ nàng nửa ngày rồi, đột nhiên nhảy ra một nụ cười hơi có vẻ đùa cợt.

"Có bao lớn thế này, còn chưa cập kê đâu, đã bắt đầu tư xuân."

A Nghiên mặt đỏ tai hồng, cúi đầu, kiên trì nói: "Cũng chỉ là ngẫu nhiên ngẫm lại mà thôi, không phải mỗi ngày tư xuân..."

Tiêu Đạc trong mắt biến lãnh, bên môi nổi lên đùa cợt: "Mài mực!"

Nói xong, hắn tiếp tục cúi đầu xem thư.

A Nghiên thật sự là có chút không yên, vừa nắm chặt thỏi mực đảo quanh, vừa nhìn trộm cẩn thận xem xét ác sát, đã thấy hắn hai môi nhếch lên, mặt mày thanh lãnh, cả người tản mát ra hơi thở lãnh liệt.

Này thật đúng là tư thế một lời không hợp liền muốn giết người a.

A Nghiên trong lòng thầm hận.

Nàng cẩn thận quan sát người này, trong lúc vô tình thấy hắn cầm tín hàm trong tay.

Theo góc độ nàng, có thể nhìn thấy lá thư này, trên thư chữ viết rồng bay phượng múa.

A Nghiên mắt sắc, đọc nhanh như gió, bỗng chốc hiểu ra ý tứ trong thư.

Thoạt nhìn thư này là cấp dưới hắn đưa tới, bên trong nhắc tới một ít tình cảnh Yến kinh, nói là thế cục khẩn trương, còn nói là có người muốn hạ sát thủ đối với hắn, muốn hắn cẩn thận đề phòng.

A Nghiên nhìn thấy ba chữ "Hạ sát thủ" này, nhất thời ruột gan cuồng loạn.

Thật là vui.

Có người muốn giết hắn?

Nhanh đến đi, nhanh giết chết hắn đi!

Nàng đang vui vẻ, Tiêu Đạc bỗng nhiên nâng con ngươi lên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lành lạnh bắn tới: "Ngươi biết chữ?"

A Nghiên nhấp môi dưới, cúi đầu, trong lòng ngàn vạn giãy dụa, mới thật cẩn thận đáp: "Cũng không đến trường, bất quá trong nhà đệ đệ có đến trường đọc sách, ta học theo cũng nhận được vài chữ."

Tiêu Đạc từ chối cho ý kiến, cầm lấy lá thư ném sang một bên, sau đó nhìn nhìn A Nghiên mài mực.

Tay nàng mười phần trắng noãn, giống như ngâm trong nước, nhưng bàn tay nhỏ bé kia nắm chặt thỏi mực để mài, không bao lâu liền xuát hiện vết mực. Bởi vì kia tay trắng, vết mức nhìn rõ ràng, hắc bạch phân minh.

Tiêu Đạc nhìn chằm chằm bàn tay kia một hồi lâu, mới ý thức được chính mình thất thố, thu hồi ánh mắt lại, đứng dậy, đạm thanh nói: "Tiếp tục mài, liên tục mài."

Nói xong này, hắn đi thẳng lên tháp ở nội thất nghỉ ngơi.

A Nghiên một mình ở đó mài mực, trong lòng lại tính toán tín hàm vừa nhìn thấy.

Cũng không biết loại người nào muốn giết hắn?

Đến từ Yến kinh, hắn lại xếp thứ chín, cho nên hắn vẫn là Cửu hoàng tử nằm quyền thiên hạ kia sao? Nếu như vậy, có người muốn giết cũng vì tranh quyền vị?

Nàng nên từ chỗ nào quấy nước đục thêm đây?

Người này bảy đời làm đế vương, cũng nên đổi người khác đi?

Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, hắn không thể luôn thanh vân rộng mở như vậy nha!

Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày - Nữ Vương Không Có Ở NhàDonde viven las historias. Descúbrelo ahora